Bạn trai tôi có một đồng nghiệp nữ được anh ta lưu tên trong danh bạ với biệt danh là “thùng rác cảm xúc”.
Tôi còn nói với anh ta rằng gọi người ta như thế không lịch sự chút nào.
Cho đến khi tôi tận mắt nhìn thấy nhật ký trò chuyện của họ, toàn là những lời anh ta phàn nàn về mình.
“Mua có một bó rau thôi mà cô ta có thể cò kè cả nửa ngày, đi siêu thị mua giấy vệ sinh cũng phải so giá từng đồng.”
“Hôm trước lúc chuẩn bị vui vẻ với nhau, mặc dù đã cởi hết đồ rồi, cô ta còn lải nhải vì anh đi vệ sinh văng nước tiểu ra ngoài bồn cầu.”
“Phiền nhất là, Trần Gia cứ mặc bộ đồ ngủ đó, cúi xuống là lộ ra một đống mỡ.”
Khi thấy anh ta mỉa mai dè bỉu về bộ đồ ngủ của tôi, nữ đồng nghiệp kia liền gửi một bức ảnh khoe thân hình gợi cảm sang cho anh ta.
Quan trọng không phải ở chỗ cô ta có đường cong quyến rũ, mà là cô ta chỉ mặc đồ lót, sau đó chụp ảnh gửi qua cho bạn trai người khác.
Bạn trai tôi đã trả lời, “Anh có thể giữ được bình tĩnh như vậy là đều nhờ em làm trạm tiếp nhiên liệu cảm xúc.”
Tôi nhìn anh ta nằm trên ghế sofa, dáng vẻ nhếch nhác kia không khác gì lúc trước.
Cảm xúc của tôi cũng chẳng có gì biến hóa, rất ổn định, thế này thì có nói chia tay cũng là hợp lý.