Sau khi tốt nghiệp khóa học “đào tạo danh viện”, em gái tôi thề rằng sẽ phải gả vào nhà hào môn.
Để tạo cơ hội gặp gỡ, cô ấy lái chiếc xe mới của tôi, cố tình muốn đâm vào xe của Hoắc Vũ – “Thái tử gia” nổi tiếng trong giới Quảng Đông.
Tôi kịp thời đạp phanh, nhắc nhở:
“Người nhà họ Hoắc không phải hạng ngu ngốc, cái xe đó nếu có bán cả gia sản cũng không đền nổi.”
Rồi sau đó, Hoắc Vũ tổ chức một đám cưới xa hoa, chấn động cả nước.
Em gái tôi ghen đến phát điên, gào lên rằng nếu không phải tôi cản, thì cô dâu ngày đó chắc chắn đã là cô ấy.
Trong cơn oán giận, cô ta lái xe tông chết tôi.
Lần nữa mở mắt, tôi phát hiện mình đang ngồi trên ghế phụ.
Tiêu Kỳ, em gái tôi, tự tin nhếch khóe môi, ánh mắt đầy kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào chiếc siêu xe phía trước.
“Chỉ cần gặp được Hoắc Vũ, anh ấy chắc chắn sẽ bị tôi mê hoặc đến mức không còn biết gì nữa.”
“Đến lúc đó, tôi sẽ không phải lái thứ xe cà tàng này nữa.”
Lần này, tôi không ngăn cản.
Cô ta đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao thẳng vào siêu xe trị giá 50 triệu tệ phía trước.
Dưới cú va chạm cực mạnh, siêu xe trượt dài về phía trước một đoạn mới chịu dừng lại.