Cô ta cố tình ghé sát vào tai Hoắc Vũ thì thầm vài câu, sau đó cao ngạo đưa tay về phía tôi:

“Chào cô, tôi là thư ký của anh Hoắc. Sau này, có gì cần giải quyết thì cứ liên hệ trực tiếp với tôi.”

Hoắc Vũ duyệt qua các phương án, và trùng hợp thay, phương án được chọn lại chính là bản tôi viết.

Kết thúc buổi họp, anh ta yêu cầu tôi ở lại.

Hoắc Vũ ngồi phía đối diện bàn họp, im lặng quan sát tôi.

“Hôm đó cô không đến bệnh viện?”

Có vẻ anh ta đã điều tra Tiêu Kỳ rất kỹ.

Tiêu Kỳ lập tức siết chặt tay, mím môi rồi nhanh chóng xen vào:

“Hoắc tiên sinh, đúng là anh có phúc lớn. Hôm đó, nhờ gặp được anh mà bụng chị em khỏi đau ngay lập tức.”

“Chị ấy bận công việc nên không kịp đến bệnh viện.”

Hoắc Vũ ngước mắt, liếc Tiêu Kỳ một cái, tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Anh ta cầm lấy biên bản cuộc họp trong tay Tiêu Kỳ, lật qua vài trang.

Ngoại trừ vài dòng trên trang đầu, những trang sau gần như trống trơn.

Lớp danh viện của chị Mèo dạy cách thưởng thức rượu, cách chụp ảnh, dạy trang điểm, làm đẹp, thậm chí dạy cả tâm lý đàn ông.

Nhưng lại không dạy cách trở thành một thư ký chuyên nghiệp.

“Thư ký không hợp với cô.”

“Nghĩ xem cô có thể làm gì khác để trừ vào khoản bồi thường.”

Hoắc Vũ nói xong, quay đầu nhìn tôi.

“Tiêu tiểu thư, cô có hứng thú làm việc tại tập đoàn Hoắc Thị không?”

Hoắc Vũ không chờ đợi câu trả lời ngay lập tức. Anh đứng dậy, chỉnh lại ống tay áo, rồi đưa tôi một tấm danh thiếp.

“Nếu có ý định, cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

Tiêu Kỳ ngay lập tức đổi giọng, nhẹ nhàng pha chút yếu đuối để xin lỗi Hoắc Vũ.

Trước khi rời khỏi phòng, cô ta vẫn không quên lườm tôi một cái đầy thách thức.

Sau giờ làm, điện thoại tôi liên tục rung lên với hàng loạt cuộc gọi từ Tiêu Chí Cường.

“Tiêu Kỳ đã hỏi thăm ở công ty cô rồi. Cô ít nhất cũng kiếm được cả triệu mỗi năm!”

“Bây giờ nhà đang gặp khó khăn, đã bán hết cả cửa hàng, vậy mà cô lại phủi sạch trách nhiệm.”

“Tiêu Duyệt, tôi nuôi cô suốt 29 năm, giờ cô phải giao nộp toàn bộ lương cho tôi!”

Tôi nhấc điện thoại ra xa, để mặc ông ta gào thét không ngừng ở đầu dây bên kia.

Vương Phượng Tường cũng xen vào, chửi rủa tôi là “hồ ly tinh”, cố tình quyến rũ Hoắc Vũ.

Còn Tiêu Kỳ tuyên bố như thể đang thách thức:

“Hoắc Vũ chỉ lợi dụng cô để làm việc thôi, tôi xinh đẹp hơn cô cả vạn lần, anh ấy không đời nào để ý đến cô.”

Tôi không nhịn được cười nhạt. Đến nước này mà Tiêu Kỳ vẫn chỉ biết tranh giành đàn ông.

Và thứ duy nhất cô ta có để dựa vào, vẫn chỉ là nhan sắc.

Đợi họ hết hơi rồi, tôi mới cầm điện thoại lên, lạnh lùng đáp:

“Tiêu Chí Cường, nhà và cửa hàng đều là do mẹ tôi làm ra. Từ năm 14 tuổi, tôi đã không tiêu một xu nào của ông.”

“Chi phí trước năm 14 tuổi, chiếc xe trả góp bằng tiền mặt đó đã đủ để bù đắp.”

“Nếu các người còn quấy rầy tôi nữa, đừng trách tôi lật bài và để Hoắc Vũ biết sự thật về Tiêu Kỳ.”

Nói xong, tôi cúp máy, tâm trạng bỗng dưng thoải mái lạ kỳ.

Bên ngoài cửa sổ kính toàn cảnh, khung cảnh đêm thành phố chưa bao giờ rực rỡ và hấp dẫn đến vậy.

Thực ra, tôi không định vạch trần Tiêu Kỳ sớm như thế. Cô ta càng chìm sâu, trò vui càng thêm thú vị.

Ngay lúc đó, tổng giám đốc nhắn tin thông báo:

“Hoắc Vũ đã chỉ định cô làm người liên hệ chính của công ty trong dự án. Ngày mai, cô sẽ tham gia hội nghị xúc tiến đầu tư của dự án khu du lịch Thanh Khê cùng anh ấy.”

Đồng thời, một tin tức tài chính vừa đăng tải lập tức thu hút sự chú ý của tôi.

Lôi gia đang cân nhắc đầu tư vào dự án Thanh Khê và có ý định hợp tác với nhà họ Hoắc.

Lôi gia là một gia tộc lâu đời và giàu có bậc nhất ở Quảng Đông. Nếu tôi không nhớ nhầm, kiếp trước, người kết hôn với Hoắc Vũ chính là Lôi Hiên, thiên kim nhà họ Lôi.

Tôi từng tham gia không ít buổi tiệc chiêu đãi thương mại, khung cảnh xa hoa chẳng còn xa lạ. Nhưng buổi tiệc lần này thật sự khác biệt.

Hoắc Vũ chọn một phòng tiệc VIP rộng đến 80 mét vuông.

Hơn mười ông chủ thương hiệu, người nào người nấy đều mập mạp, ngồi riêng trên các ghế sofa, trước mặt là bàn nhỏ bày đầy rượu ngon và đồ ăn nhập khẩu.

Chính giữa căn phòng là một sân khấu gương khổng lồ, nơi một ca sĩ nổi tiếng đang biểu diễn live.

Từng tốp các cô gái xinh đẹp bước vào, chia nhau phục vụ những người đàn ông trên ghế sofa.

Tiêu Kỳ ngồi bên cạnh Hoắc Vũ, không ngừng liếc xéo những cô gái muốn tiến lại gần anh ta, thậm chí còn đảo mắt ra vẻ khinh bỉ.

May mắn thay, Hoắc Vũ chẳng mấy quan tâm đến họ.

Tôi ngồi ở góc phòng, lặng lẽ quan sát tất cả.

Những người đàn ông kia chỉ lo uống rượu, hưởng thụ, chẳng ai đả động đến chuyện hợp tác.

Nếu khu du lịch không thu hút được các thương hiệu lớn tham gia, dịch vụ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Hơn nữa, vị trí của Thanh Khê rất hẻo lánh, chỉ có những thương hiệu thực sự giàu tiềm lực mới đủ sức đầu tư.

Nếu không có họ, nhà họ Lôi cũng sẽ khó lòng theo đuổi dự án này.

Một trong những người có mặt, ông Viện – lãnh đạo phía thương hiệu, nheo mắt nhìn Hoắc Vũ, nói:

“Tiểu Vũ à, năm xưa bố cậu giành được mảnh đất Thanh Khê này, cũng là nhờ tôi giúp đấy.”

“Để cảm ơn, mẹ cậu còn đích thân rót rượu mời tôi.”

Nói xong, ông ta cười ha hả, mấy người xung quanh cũng cười phụ họa.

Lúc này, ông Hạ – một người khác – đầy vẻ hoài niệm, nhắc đến chuyện cũ về mẹ của Hoắc Vũ.

“Hồi đó mẹ cậu làm phục vụ ở quán Nguyên Ký, nhan sắc ấy làm bao nhiêu người mê mệt.”

“Đáng tiếc, sau khi chị gái cậu chết đuối ở bãi biển, bà ấy gần như không bao giờ bước chân ra khỏi nhà nữa.”

Giọng điệu của họ đầy vẻ trêu chọc và thiếu tôn trọng.

Sắc mặt Hoắc Vũ tối sầm lại. Vết sẹo trên má trái như con rắn độc sắp sửa tấn công.

Tuy nhiên, anh ta cố kìm chế, nhanh chóng lái câu chuyện sang vấn đề chính:

“Nếu mọi người tham gia đầu tư vào khu du lịch Thanh Khê, tôi cam kết miễn tiền thuê mặt bằng trong một năm.”

Ông Viện xoay ly rượu trong tay, lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm: “Chúng tôi đâu thiếu chút tiền đó.”

Lúc này, ánh mắt ông ta bất ngờ dừng lại ở Tiêu Kỳ bên cạnh Hoắc Vũ.

Ông ta vỗ đùi cái đét, hứng thú reo lên:

“Đây chẳng phải là ‘nữ thần mặt mộc’ đang nổi tiếng dạo gần đây, Tiêu Kỳ sao? Nhìn ngoài đời còn xinh hơn cả trong video!”

Ông Hạ cũng đứng dậy, quan sát Tiêu Kỳ thật lâu rồi tấm tắc khen:

“Quả nhiên, mỹ nhân thanh thuần là khác biệt, làm đám người son phấn kia bị dìm hẳn.”

Tiêu Kỳ vẫn chưa nhận ra ý tứ trong lời nói của họ.

Cô ta giả vờ e thẹn, vuốt nhẹ mái tóc. Chiếc váy dài màu trắng càng tôn lên vẻ thanh lịch, thoát tục của cô.

Ông Viện phất tay cho các cô gái khác rời khỏi phòng, ánh mắt không rời Tiêu Kỳ.

“Tiểu Vũ, cô ấy là bạn gái cậu à?”

Gương mặt Tiêu Kỳ lập tức sáng bừng, háo hức chờ câu trả lời từ Hoắc Vũ.

Nhưng anh ta chỉ lắc đầu.

Thấy vậy, ông Viện ngay lập tức ngồi xuống cạnh Tiêu Kỳ.

“Nghe nói Tiêu tiểu thư là giáo sư, tôi có vài vấn đề muốn hỏi.”

Nói rồi, ông ta đưa tay vòng qua vai Tiêu Kỳ, cúi sát xuống, gần như định hôn cô ta.