Tôi siết chặt tập tài liệu trong tay, ánh mắt lướt qua ba người họ, rồi bình tĩnh nói:
“Tiền nhà họ Hoắc không phải là tiền của Tiêu Kỳ, nhưng tiền tôi kiếm được sẽ luôn là của tôi.”
“Nhan sắc đúng là lợi thế, nhưng nếu ngoài đẹp ra không có gì cả, đó chỉ là thảm họa.”
“À, các người nên tìm hiểu xem Hoắc Vũ lái loại xe gì trước đã.”
Cuộc họp gấp ở công ty là về dự án phát triển khu du lịch Thanh Khê, hợp tác với nhà họ Hoắc.
Phía nhà họ Hoắc chịu trách nhiệm xây dựng và phát triển, còn An Mỹ, công ty tôi làm việc, đảm nhận mảng marketing và truyền thông.
Năm năm trước, tôi tham gia tuyển dụng đầu vào của An Mỹ. Là một trong những công ty truyền thông và quảng cáo hàng đầu thế giới, An Mỹ nổi tiếng bận rộn nhưng chế độ đãi ngộ thuộc hàng top.
Tuy nhiên, với gia đình họ Tiêu, tôi nói mình chỉ là nhân viên quèn làm tạp vụ ở An Mỹ, lương tháng 3 ngàn.
Vương Phượng Tường và Tiêu Kỳ vốn chẳng coi tôi ra gì, chuyện lương tháng của tôi họ cũng tin tưởng tuyệt đối.
Tổng giám đốc kết thúc phần báo cáo tiến độ dự án, nghiêm túc thông báo:
“Người phụ trách phía nhà họ Hoắc đã được đổi thành Hoắc Vũ. Đây là dự án đầu tiên mà ngài ấy xử lý với tư cách người kế nhiệm gia tộc.”
Sau đó, tổng giám đốc bổ sung:
“Hoắc Vũ không hài lòng với kế hoạch hiện tại.”
Chúng tôi được yêu cầu chuẩn bị thêm hai phương án dự phòng, nửa tháng sau sẽ họp với Hoắc Vũ để thẩm định.
“Thái tử gia yêu cầu rất khắt khe về chi tiết, còn cắt giảm kha khá ngân sách, mọi người cố gắng tập trung nhé.”
Tan họp, các đồng nghiệp tụ tập ở khu uống nước để bàn tán chuyện nhà họ Hoắc.
“Nghe nói hồi nhỏ Hoắc Vũ bị hủy dung, nên rất ít khi xuất hiện.”
“Hủy dung? Ai dám động đến anh ta chứ?”
“Không biết nữa, mẹ tôi trước kia làm phóng viên, từng chụp lén ảnh anh ta đi bệnh viện, nhưng sau đó bị lãnh đạo bắt xóa hết.”
“Trong nhà giàu, đấu đá nội bộ không thiếu chuyện mờ ám. Cái chết của chị gái Hoắc Vũ cũng rất kỳ quặc, nửa đêm một cô gái nhỏ lại ra biển chơi?”
“Ông Hoắc có ba đời vợ, bốn người con trai. Hoắc Vũ là con út mà lại được chọn làm người kế nhiệm, chắc chắn thủ đoạn không tầm thường.”
“Thôi cứ làm tốt việc của mình đi. Cậu không nghe tổng giám đốc nói anh ta rất khó tính à?”
Tôi nhớ lại gương mặt bên ngoài cửa kính xe hôm đó.
Dù có vết sẹo, nhưng anh ta vẫn mang vẻ điển trai.
Tuy nhiên, khí chất trầm lặng, sâu thẳm của anh ta lại như một cơn xoáy nước khó đoán.
Hoắc Vũ chắc chắn không phải kiểu đàn ông mà Tiêu Kỳ nghĩ có thể dễ dàng kiểm soát chỉ bằng nhan sắc.
Nhấp một ngụm cà phê, tôi mở mạng xã hội lên xem. Tiêu Kỳ vừa cập nhật một loạt ảnh mới.
Trong ảnh, cô ta mặc một bộ Chanel, ngồi trên ban công khách sạn thưởng thức rượu vang, xung quanh là những bó hoa lớn.
Còn xuất hiện cả hai người nước ngoài có vẻ rất quý phái.
Dòng chú thích:
“Nhà máy rượu Ý lại gửi đến loại rượu ủ từ năm 1982.
Hương rượu lan tỏa từ vòm họng, thấm đẫm cả khoang miệng lẫn mũi, tràn đầy dư vị lãng mạn.
Các cô gái nhất định phải dự trữ một ít rượu vang cao cấp.”
Đằng sau hậu trường bức ảnh chắc hẳn là hơn chục cô gái khác trang điểm kỹ lưỡng, xếp hàng chờ đến lượt.
Học viên của lớp danh viện đều được phát các đạo cụ chụp hình thống nhất: siêu xe, đồ hiệu, trang sức, biệt thự ven biển…
Mục tiêu là tạo dựng hình ảnh xuất thân gia thế tốt, gu thẩm mỹ cao. Những người giàu không biết nội tình rất dễ bị những hình ảnh này thu hút.
Ngoài ra, để không bị coi thường, họ còn giả vờ là những phụ nữ thành đạt.
Cái danh xưng “đồng sáng lập” và “giảng viên thỉnh giảng” của Tiêu Kỳ cũng là do lớp đào tạo đó gắn cho cô ta.
Lúc này, môi giới gửi đến tôi hai căn nhà để chọn. Số tiền tiết kiệm trong những năm qua đủ để tôi mua một căn hộ hai phòng gần công ty.
Tôi cần nhanh chóng cắt đứt quan hệ với nhà họ Tiêu, để tránh bị liên lụy.
Ba ngày sau, video vụ tai nạn của Tiêu Kỳ đã lên top tìm kiếm.
Bình luận phía dưới toàn ca ngợi cô ta là “mỹ nhân mặt mộc ngàn năm có một”.
Thậm chí, họ còn đem so sánh với các minh tinh nổi tiếng, cho rằng nếu cô ta bước chân vào showbiz, phân nửa nữ diễn viên sẽ mất việc.
Ngay sau đó, có người đem ảnh trên mạng xã hội của Tiêu Kỳ ra tâng bốc, ca ngợi xuất thân và gu thẩm mỹ của cô ta.
Với đà này, Hoắc Vũ khó mà không chú ý đến cô ta. Hơn nữa, danh tiếng chính là bệ phóng tốt nhất để bước vào hào môn.
Phải công nhận, hiệu quả làm việc của lớp đào tạo này thật không tồi.
Ký xong hợp đồng mua nhà, tôi trở về nhà họ Tiêu thu dọn đồ đạc.
Vương Phượng Tường mở cửa, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh, hỏi tôi thuê nhà ở khu ổ chuột nào.
Tiêu Chí Cường thậm chí không thèm liếc tôi một cái. Ông ta đang hào hứng vây quanh Tiêu Kỳ, trông như vừa trúng vé số trăm tỷ.
“Đúng là Hoắc Vũ, chính anh ấy đã chủ động nhắn tin cho con!”
“Chị Mèo nói, chỉ cần khiến đàn ông chủ động, coi như con sắp thành công rồi!”
Tiêu Kỳ nhắm mắt, ôm điện thoại trước ngực, vài giây sau mới mở ra.
Cả ba người họ dán mắt vào màn hình, im lặng hồi lâu.
Tôi đặt vali xuống, bước qua xem thử.
Tin nhắn từ Hoắc Vũ gửi đến là:
“Xe cần gửi về trụ sở chính ở Thụy Điển để sửa chữa, chi phí 8,57 triệu.”
Bên dưới là một bản báo cáo sửa chữa viết toàn bằng tiếng Anh.
“Sao có thể được? Sửa cái xe mà hết nhiều tiền vậy?”
Tiêu Kỳ phóng to hóa đơn sửa chữa, cẩn thận đếm số chữ số 0 phía sau con số.
Vương Phượng Tường cũng không tin nổi, thậm chí còn nghi ngờ người nhắn tin không phải Hoắc Vũ mà là một kẻ lừa đảo.
Chiếc xe của Hoắc Vũ là một chiếc Koenigsegg, thương hiệu siêu xe Thụy Điển, thân xe được chế tác hoàn toàn thủ công và duy nhất tại Trung Quốc.
Vì quá hiếm thấy, người bình thường không thể nhận ra giá trị thật của nó.
An Mỹ từng hợp tác với Koenigsegg nên tôi biết rõ giá trị của nó – 50 triệu.
Với những chiếc siêu xe đỉnh cao như vậy, phí sửa chữa 8 triệu không phải điều bất ngờ, chưa kể chi phí vận chuyển về Thụy Điển cũng không hề rẻ.
Khi họ còn đang bối rối về tính xác thực của hóa đơn, Hoắc Vũ lại gửi thêm một tin nhắn:
“Thanh toán càng sớm càng tốt.”
Lần này thì không còn đường để thương lượng nữa.
Tiêu Kỳ lập tức hoảng loạn, mặt mày tái mét vì sợ.
“Không phải anh ấy nên mời con đi ăn sao? Sao lại nhắc đến chi phí sửa xe?”
“Nhiều tiền thế này, con biết kiếm đâu ra bây giờ?”
Cô ta quay sang cầu cứu Tiêu Chí Cường.
Lúc này, Tiêu Chí Cường mới nhớ đến tôi, vội an ủi rằng xe của tôi có mua bảo hiểm, công ty bảo hiểm sẽ chi trả.
“Nhưng bảo hiểm thương mại cho tài sản bên thứ ba chỉ bồi thường tối đa 3 triệu, cũng không đủ đâu.”
Tôi vừa kéo vali vừa nói, đẩy nó về phía phòng của mình.
“Chưa kể, tôi còn chưa kịp mua bảo hiểm thương mại, chỉ có bảo hiểm bắt buộc 20 triệu.”
Đi được vài bước, tôi gõ nhẹ vào đầu mình, làm như vừa nhớ ra điều gì.
“À, còn nữa, Tiêu Kỳ không có bằng lái. Trường hợp này, công ty bảo hiểm sẽ không đền bù.”
Phòng của tôi vốn nhỏ, ngoài vài con búp bê mẹ tôi từng làm cho, chẳng có gì đáng mang theo.
Lúc chuẩn bị bước ra khỏi phòng, Vương Phượng Tường chặn ngay cửa, ánh mắt dữ dằn nhìn tôi chằm chằm.
“Cô đừng hòng đi. Đó là xe của cô. Dù có báo cảnh sát, cô cũng là người phải bồi thường.”
Tôi sớm đoán được bà ta sẽ nói vậy.
Tôi lấy từ trong túi ra giấy chứng nhận đăng ký xe, trên đó ghi rõ tên chủ sở hữu là Tiêu Kỳ.
Điều này nhờ cả vào công lao của Tiêu Chí Cường.
Hôm đi làm giấy đăng ký xe, ông ta hiếm khi đi cùng tôi đến cơ quan đăng ký.
Nhân lúc tôi vào nhà vệ sinh, ông đã lén đổi giấy tờ của tôi thành tên Tiêu Kỳ, rồi đăng ký xe dưới tên cô ta.
Từ nhỏ, nhà có gì mới, người đầu tiên được dùng luôn là Tiêu Kỳ.
Làm sao Tiêu Chí Cường chịu được việc tôi có xe mà Tiêu Kỳ thì không?
Vương Phượng Tường ngay lập tức mất kiểm soát, lao vào đánh đá Tiêu Chí Cường.
“Đồ vô dụng, đồ phế vật, ông hại chết con gái tôi rồi!”
“Hoắc Vũ là thái tử nhà họ Hoắc, muốn quỵt nợ cũng không được đâu.”
Tiêu Chí Cường co rúm lại, không dám phản kháng, ấp úng giải thích rằng ông ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Lúc này, Tiêu Kỳ ôm đầu hét lên:
“Đừng cãi nữa!”
“Con phải gọi cho chị Mèo, chị ấy biết phải làm gì.”
Chị Mèo chính là chủ nhiệm của lớp danh viện.
Tôi từng thấy chị ta dẫn một nhóm các cô gái với phong cách khác nhau vào một hội quán sang trọng.
Người ta đồn rằng chị ta có quan hệ rất rộng. Dưới sự dàn xếp của chị ta, không ít học viên đã lấy được đại gia hoặc ngôi sao nổi tiếng.
Tiêu Kỳ như bám vào sợi dây cứu mạng cuối cùng, chờ đợi câu trả lời từ đầu dây bên kia.
Một lúc sau, giọng nói đanh thép của một người phụ nữ vang lên:
“Tiêu Kỳ, không phải tôi không giúp cô, mà học phí của cô vẫn chưa thanh toán xong.”
“Chuyển ngay 300 triệu, tôi sẽ chỉ cô cách làm sao khiến Hoắc thái tử phải ngoan ngoãn nghe lời cô.”
Tiêu Kỳ vội vàng đồng ý.
Khi cô ta cầm điện thoại, gật đầu lia lịa trước lời chỉ dẫn, tôi đẩy Vương Phượng Tường sang một bên, không ngoảnh đầu lại mà bước thẳng ra cửa.
Họ đã không còn cứu được nữa.
Nửa tháng sau, tại phòng tiếp khách của công ty, tôi gặp lại Hoắc Vũ.
Dưới ánh đèn sáng bóng, vết sẹo trên mặt anh ta gần như không nhìn rõ.
Điều bất ngờ là Tiêu Kỳ cũng xuất hiện cùng Hoắc Vũ.
Cô ta mặc bộ vest phong cách Chanel, mang giày cao gót màu nude, trông như một nữ nhân viên văn phòng thực thụ.
Chắc chắn đây là ý tưởng mà chị quản lý bày cho.
Chỉ có điều, tôi tò mò không biết Tiêu Kỳ đã xoay sở thế nào để kiếm đủ 300 triệu học phí.
Nhìn thấy tôi, Tiêu Kỳ thoáng lúng túng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.