Sau khi tốt nghiệp khóa học “đào tạo danh viện”, em gái tôi thề rằng sẽ phải gả vào nhà hào môn.
Để tạo cơ hội gặp gỡ, cô ấy lái chiếc xe mới của tôi, cố tình muốn đâm vào xe của Hoắc Vũ – “Thái tử gia” nổi tiếng trong giới Quảng Đông.
Tôi kịp thời đạp phanh, nhắc nhở:
“Người nhà họ Hoắc không phải hạng ngu ngốc, cái xe đó nếu có bán cả gia sản cũng không đền nổi.”
Rồi sau đó, Hoắc Vũ tổ chức một đám cưới xa hoa, chấn động cả nước.
Em gái tôi ghen đến phát điên, gào lên rằng nếu không phải tôi cản, thì cô dâu ngày đó chắc chắn đã là cô ấy.
Trong cơn oán giận, cô ta lái xe tông chết tôi.
Lần nữa mở mắt, tôi phát hiện mình đang ngồi trên ghế phụ.
Tiêu Kỳ, em gái tôi, tự tin nhếch khóe môi, ánh mắt đầy kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào chiếc siêu xe phía trước.
“Chỉ cần gặp được Hoắc Vũ, anh ấy chắc chắn sẽ bị tôi mê hoặc đến mức không còn biết gì nữa.”
“Đến lúc đó, tôi sẽ không phải lái thứ xe cà tàng này nữa.”
Lần này, tôi không ngăn cản.
Cô ta đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao thẳng vào siêu xe trị giá 50 triệu tệ phía trước.
Dưới cú va chạm cực mạnh, siêu xe trượt dài về phía trước một đoạn mới chịu dừng lại.
Âm thanh va đập lớn đến mức khiến người đi đường hiếu kỳ dừng lại xem.
Siêu xe bị hư hỏng nghiêm trọng. Phần đuôi xe rơi ra, thân xe lõm sâu, thiệt hại không nhỏ.
Tiêu Kỳ chẳng mảy may bận tâm.
Cô ra nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn vào gương chiếu hậu chỉnh trang lại bản thân.
Tóc mái cố tình làm rối, đôi mắt đỏ hoe sau vài lần dụi nhẹ, hàng nước mắt long lanh sắp trào ra. Son môi nhạt, vừa đủ tôn nét quyến rũ.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có lẽ tôi cũng đã tin rằng trước mặt mình là một “nàng thỏ nhỏ đáng thương”.
Sửa soạn xong, Tiêu Kỳ liếc sang tôi, vẻ mặt ngạc nhiên khi thấy tôi vẫn ngồi vững, không có vẻ gì hoảng sợ.
Thì ra, cô ta đã đặt sẵn hai chiếc gối dày trước người để giảm va chạm, lại cố tình tăng tốc lúc tôi không chú ý.
Nếu không chuẩn bị trước, giờ này tôi đã đập mặt vào bảng điều khiển, trầy xước, bầm tím hết cả người.
Từ nhỏ, Tiêu Kỳ đã thích bày trò khiến tôi xấu hổ, để cô ta trông càng hoàn hảo, nhẹ nhàng hơn trong mắt người khác.
“Hoắc Vũ rất ít khi xuất hiện. Lát nữa cứ làm theo lời tôi, đừng phá hỏng chuyện tốt.”
Cô ta thản nhiên lấy kem nền chấm lên môi tôi, chẳng thèm hỏi ý kiến.
“Đợi tôi trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hoắc, tôi sẽ nhận cô làm người giúp việc. Lương chắc chắn cao hơn cô làm hiện tại.”
Nói xong, Tiêu Kỳ kéo thấp cổ áo len bó sát, mở cửa bước xuống xe.
Kiếp trước, Tiêu Kỳ cho rằng tôi đã phá hỏng con đường bước chân vào hào môn của cô ta, nên đổ hết mọi bi kịch sau này lên đầu tôi.
Kiếp này, tôi muốn xem thử, chỉ dựa vào những thủ đoạn của cô ta, liệu số phận có thể thay đổi được hay không.
Sự xuất hiện của Tiêu Kỳ lập tức gây náo động.
Vài người qua đường giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Với vóc dáng luôn khiến cô ta tự hào, cộng thêm chiếc váy ôm sát tôn lên đường cong, chẳng có gì ngạc nhiên khi Tiêu Kỳ thu hút vô số ánh nhìn.
Nhưng Hoắc Vũ vẫn ngồi yên trong xe, không hề bước xuống.
Chỉ có một người tài xế mặc vest chỉnh tề xuống xe, đi vòng quanh kiểm tra siêu xe.
Tài xế dừng lại trước cửa xe, cúi người nói vài câu với Hoắc Vũ.
Tiêu Kỳ lách qua tài xế, gõ nhẹ vào cửa kính xe.
Vừa nói chuyện, cô ta vừa lấy tay lau nước mắt, mái tóc dài đen nhánh tung bay trong gió, tạo nên vẻ yếu đuối đầy mê hoặc.
Không lâu sau, cửa xe bật mở. Hoắc Vũ bước xuống, ánh mắt lướt qua tôi rồi dừng lại trên người Tiêu Kỳ.
Người ta đồn rằng “Thái tử gia” nổi tiếng trong giới Quảng Đông – Hoắc Vũ là người bí ẩn, kín tiếng. Biết bao nữ minh tinh muốn tiếp cận anh ta nhưng chẳng ai tìm được cơ hội.
Tiêu Kỳ cúi đầu, đôi tay được chăm sóc kỹ lưỡng đan chặt vào nhau, trông như đang đấu tranh nội tâm dữ dội.
Sau đó, như đã đưa ra một quyết định lớn, cô ta lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cảnh sát giao thông.
Tôi nhìn thấy Hoắc Vũ khẽ giơ tay, ra hiệu cho Tiêu Kỳ dừng lại. Anh ta bước chân ra khỏi xe, tiến về phía chiếc xe của tôi.
Tiêu Kỳ đã bôi lên môi tôi một lớp phấn trắng bệch.
Thêm vào đó là dáng vẻ mệt mỏi vì thức đêm tăng ca suốt cả tuần, giờ đây trông tôi chẳng khác gì một người đang trong cơn bạo bệnh: mặt tái nhợt, môi không chút sắc hồng.
Qua cửa sổ xe, lần đầu tiên tôi nhìn rõ khuôn mặt của Hoắc Vũ ở khoảng cách gần.
Mặc dù đang là tháng Tám, anh ta vẫn quàng một chiếc khăn lụa quanh cổ. Dưới lớp khăn ấy, một vết sẹo dài bò lên đến gò má trái.
Dù đã qua chỉnh sửa cẩn thận, nhưng làn da nơi đó vẫn lồi lõm, sần sùi. Có thể tưởng tượng được vết thương này từng sâu đến mức nào.
Tiêu Kỳ cũng bước tới, giọng điệu đầy vẻ lo lắng:
“Chị em đột nhiên đau bụng dữ dội, em vội đưa chị ấy đến bệnh viện nên mới nhầm lẫn chân ga với chân phanh… Thật sự rất xin lỗi!”
“Không sao, tất cả là lỗi của em. Em nhất định sẽ bồi thường thiệt hại cho anh.”
Có vẻ như sự chân thành giả tạo của Tiêu Kỳ đã chạm đến điều gì đó trong lòng Hoắc Vũ. Khuôn mặt lạnh lùng của anh ta giãn ra đôi chút, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn:
“Không cần vội, trước tiên đưa chị cô đến bệnh viện đi.”
“Các việc còn lại, tài xế của tôi sẽ xử lý.”
Khi Hoắc Vũ quay người định rời đi, Tiêu Kỳ lập tức đứng chắn trước mặt anh ta, rút ra một tấm danh thiếp đưa tới.
“Đây là thông tin liên lạc của em. Em sẽ không trốn tránh trách nhiệm đâu.”
Ánh mắt của Hoắc Vũ liếc xuống tấm danh thiếp màu trắng trên tay cô ta, trên đó ghi: “Tiêu Kỳ – đồng sáng lập bệnh viện thú cưng, giảng viên thỉnh giảng tại Học viện Du lịch Nam Giang.”
Anh ta nhìn Tiêu Kỳ từ đầu đến chân một lượt, rồi lấy điện thoại ra.
“Không cần phức tạp vậy đâu, kết bạn WeChat đi.”
Hoắc Vũ lên chiếc Maybach đến đón anh ta, siêu xe bị kéo đi bằng xe cứu hộ.
Chiếc xe của tôi thì biến dạng phần nắp capo, một bên đèn pha cũng vỡ tan tành.
“Chiếc xe này là chị vừa mới mua hôm qua, giờ em đâm thành thế này thì tính sao đây?”
Tiêu Kỳ làm ngơ, chẳng thèm đáp lại một câu. Về đến nhà, cô ta lập tức khoác tay bố, than thở rằng tôi đang cố tình làm khó cô ta.
Bố tôi, Tiêu Chí Cường, cưng chiều Tiêu Kỳ như bảo bối, nhẹ nhàng vỗ vai cô ta rồi quay sang trách tôi:
“Chuyện cỏn con thế này mà cũng chấp nhặt với em gái. Có ra dáng chị không?”
Sáng nay Tiêu Kỳ nằng nặc đòi lái xe dù không có bằng, thi sát hạch lái xe đến lần thứ năm rồi vẫn chưa qua.
Tiêu Chí Cường lo lắng cho sự an toàn của cô ta nên nhất quyết bắt tôi đi theo.
Dì kế – Vương Phượng Tường – bưng một đĩa trái cây từ bếp ra, trên đĩa chỉ có ba cái nĩa.
Họ vui vẻ ăn dưa hấu, xoài, trò chuyện rôm rả như thể tôi hoàn toàn không tồn tại.
“Hoắc Vũ nhìn tôi, không chớp mắt lấy một lần. Tôi cứ nghĩ ‘Thái tử gia’ này khó tiếp cận thế nào, hóa ra cũng chẳng khác gì đám đàn ông khác!”
Tiêu Kỳ đắc ý nói, giơ điện thoại lên khoe giao diện trò chuyện WeChat với Hoắc Vũ.
“Sau này con gả vào nhà họ Hoắc, nhà mình với họ Hoắc sẽ thành thông gia rồi!”
Vương Phượng Tường vỗ tay tán thưởng, Tiêu Chí Cường cũng mơ màng vẽ ra tương lai tốt đẹp.
Bỗng, Tiêu Kỳ đổi giọng, cầm một miếng sầu riêng đưa đến miệng Tiêu Chí Cường, nũng nịu nói:
“Bố, con còn thiếu 300 triệu học phí lớp đào tạo danh viện, chưa trả hết nữa.”
Tiêu Chí Cường hơi nhíu mày, nhưng không đáp lại ngay.
Cả gia đình chúng tôi sống dựa vào cửa hàng nhỏ ở khu phố cổ. Mấy năm gần đây, vì quy hoạch thành phố bỏ qua khu vực này, việc kinh doanh ngày càng ế ẩm.
Cái lớp danh viện mà Tiêu Kỳ theo học ấy, học phí mỗi người 500 triệu, quảng cáo rằng có thể “đổi đời, gả vào hào môn”.
Tiêu Kỳ tốt nghiệp cao đẳng ba năm trước, nhưng chỉ mải mê phẫu thuật thẩm mỹ, chụp ảnh sống ảo để xây dựng hình tượng danh viện, hoàn toàn không chịu đi làm.
Số tiền 200 triệu học phí trước đây đã vét sạch tiền tiết kiệm của Tiêu Chí Cường.
“Tiêu Chí Cường, con gái anh đi học lớp đó cũng là vì muốn giúp gia đình mình sống tốt hơn thôi.”
Vương Phượng Tường, mẹ kế của tôi, đưa tay chỉnh lại chiếc vòng vàng to bản trên tay, không khách sáo nói:
“Anh mà không chịu bỏ ra số tiền này, sau này đừng mong hưởng ké vinh hoa của con bé.”
“Với lại, không phải còn người trong nhà đang đi làm sao? Người nhà thì phải biết giúp đỡ lẫn nhau chứ.”
Bà ta ám chỉ tôi phải trả số tiền đó.
Kiếp trước, vì chạy theo giấc mộng hào môn của Tiêu Kỳ, gia đình họ Tiêu mắc nợ chồng chất. Chủ nợ kéo đến công ty tôi gây sự, khiến tôi mất việc.
Hơn nữa, bây giờ cả nhà này dường như không biết gì về chiếc siêu xe của Hoắc Vũ, cũng tự tin rằng anh ta sẽ không bắt Tiêu Kỳ bồi thường.
Tôi không giống họ, không đặt hy vọng vào giấc mơ hão huyền đó.
Trước khi họ kịp lên tiếng, tôi đã chủ động tuyên bố:
“Nhà mới tôi đã tìm xong rồi. Ti sẽ chuyển đi, sau đó cả hộ khẩu cũng sẽ tách ra.”
Vương Phượng Tường tặc lưỡi, giọng đầy mỉa mai:
“Cô ganh tị đấy à? Không chịu được việc Tiêu Kỳ sắp làm dâu hào môn chứ gì.”
“Phụ nữ quan trọng nhất là có khuôn mặt đẹp để gả được chồng giàu.”
“Dù cô có ghen tị cũng chẳng ích gì đâu.”
“Với cái mức lương ba cọc ba đồng của cô, còn đòi ra ngoài sống, đúng là buồn cười.”
Điện thoại của tôi rung lên. Là đồng nghiệp báo có cuộc họp gấp ở công ty.
Tôi quay về phòng, thu dọn tài liệu chuẩn bị đi làm.
Ngoài kia, Tiêu Kỳ chẳng kiêng nể gì, lớn tiếng nói tôi lo lắng thừa thãi:
“Làm chết bỏ mỗi tháng kiếm được 3 ngàn, có khi không bằng một ngón tay của tôi.”
Tiêu Chí Cường cũng thêm vào với giọng điệu bề trên:
“Tiêu Duyệt, bây giờ con nên tranh thủ lấy lòng Tiêu Kỳ đi.”
“Chỉ cần con bé vui vẻ, tùy ý tặng con một căn nhà, con khỏi phải ra ngoài thuê nhà nữa.”
Tiêu Kỳ nở nụ cười đầy hào phóng, chờ đợi tôi cúi đầu nhượng bộ.