09

Nửa tiếng sau, lần đầu tiên tôi nhận được tin nhắn riêng từ Tô Huyền.

“Những bức ảnh đó là cô cố ý đăng để tôi xem phải không?”

“Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cô, nếu không nhờ cô kích thích, tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện ép Lộ Thần một phen, càng không biết mình quan trọng với anh ấy đến thế.”

“Lâm Vãn, cô thua rồi! Nếu biết điều, hãy tự hủy đám cưới ngày mai đi, đừng để đến lúc đó có cô dâu mà không có chú rể, làm cả gia đình cô mất mặt!”

Cô ta còn gửi kèm hai tấm ảnh.

Một tấm là Lộ Thần hoảng hốt bế cô ấy chạy trên hành lang, tấm còn lại là anh ngồi bên giường, dịu dàng đút cháo cho cô với vẻ mặt đầy thương xót.

Tôi biết, tối nay Lộ Thần chắc chắn sẽ không về.

Đúng lúc tôi cũng đã gần khỏi bệnh, nên dứt khoát tự làm thủ tục xuất viện.

Tôi đến tiệm váy cưới, lấy chiếc váy mà tôi đã chờ đợi suốt tám năm.

Bà Ngô nhìn thấy, nhiệt tình nói muốn giúp tôi treo lên và xử lý lại cho đẹp.

Tôi nghiêm túc từ chối ý tốt của bà ấy.

“Chiếc váy này, cháu không muốn ai động tay vào.”

Bà Vương cười tươi, cảm thán rằng bà chưa bao giờ thấy đôi nào yêu nhau lâu như tôi và Lộ Thần mà tình cảm vẫn sâu đậm như vậy. Bà bảo chúng tôi chắc chắn sẽ bên nhau đến bạc đầu, con cháu đầy đàn.

Tôi cũng cười toe toét, cười vì diễn xuất của Lộ Thần quá giỏi, cũng cười vì mọi người đều mù cả rồi.

Cho đến khi ôm chiếc váy cưới bước vào căn phòng tân hôn, tôi vẫn không ngừng cười.

Chỉ là cười mãi, nước mắt lại rơi xuống.

Tôi mạnh mẽ lau nước mắt, lôi ra một cây kéo, cắt chiếc váy cưới mà tôi mong đợi suốt tám năm thành từng mảnh nhỏ.

Như thể đang cắt nát Lộ Thần, kẻ đã phản bội tôi, cũng như cắt nát chính bản thân mình – người từng yêu anh ta một cách hèn mọn.

Cắt mãi, nước mắt rồi cũng khô.

Trái tim từng nhỏ bé chỉ đủ chỗ cho một mình Lộ Thần, giờ lại trống rỗng.

Tôi tháo nhẫn cưới, đặt nó ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng ngủ, sau đó đặt vé cho chuyến bay sớm nhất đến London.

Từ giờ trở đi.

Sương mai tan, thời xuân lụi.
Dòng nước chảy xiết, từ đây biệt ly.

10

Trong bệnh viện tư, Lộ Thần đứng bên giường, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Huyền đang say ngủ, từng ngụm, từng ngụm lớn rít thuốc lá.

Bác sĩ nói, vết thương trên cổ tay của Tô Huyền không nghiêm trọng, hoàn toàn không giống như muốn tự tử thật sự.

Nghĩ lại bức ảnh bồn tắm đầy máu mà Tô Huyền đăng lên, nhìn thì kinh khủng, nhưng màu sắc của nó, bây giờ nhìn thế nào cũng thấy không đúng.

Dù không muốn, anh cũng phải thừa nhận, Tô Huyền đã không còn là cô gái đơn thuần, lương thiện trong ký ức.

Và anh, vẫn luôn nghĩ mình yêu Tô Huyền mà không thể có được cô ấy, nhưng lần này khi thực sự chiếm hữu cô hoàn toàn, anh lại chẳng thấy hạnh phúc, mãn nguyện như mình tưởng tượng.

Đặc biệt là vừa rồi, khi nhìn thấy bức ảnh Tô Huyền cắt cổ tay, phản ứng đầu tiên của anh không phải lo lắng cho cô, mà là sợ Lâm Vãn phát hiện anh và Tô Huyền còn liên lạc.

Dù bề ngoài Lâm Vãn trông độc lập, phóng khoáng, nhưng chỉ cần nhìn vào việc cô âm thầm thích anh ba năm, sau khi Tô Huyền thay lòng xuất ngoại, cô lặng lẽ ở bên anh suốt một năm mà không hề tỏ tình, cũng có thể thấy được – cô gái này, tận sâu trong xương tủy là một người cố chấp, bướng bỉnh, trong mắt không chứa nổi dù chỉ một hạt cát.

Khoảnh khắc đó, anh chỉ cảm thấy chán ghét Tô Huyền.

Có lúc, anh thậm chí ác ý nghĩ rằng, nếu Tô Huyền mang theo bí mật bẩn thỉu của họ mà chết đi như vậy, có lẽ cũng không tệ.

Vì thế, để Lâm Vãn không phát hiện, anh đã đến đây.

Tuy nhiên, tình huống này cũng không hẳn là vô ích.

Dù sao thì, những chuyện xảy ra mấy ngày qua đã hoàn toàn xóa bỏ hình bóng của Tô Huyền trong lòng anh. Sau này, giữa anh và Lâm Vãn sẽ không còn người thứ ba xen vào nữa.

Bất giác, anh tràn đầy kỳ vọng vào cuộc sống tương lai, háo hức muốn gặp Lâm Vãn ngay lập tức.

Anh dập tắt điếu thuốc, khóe môi nở nụ cười dịu dàng, rút điện thoại nhắn tin cho Lâm Vãn.

“Vợ ơi, anh sắp xử lý xong công việc rồi, em muốn ăn gì không? Anh mang về cho em nhé.”

Anh đợi rất lâu, nhưng không thấy hồi âm.

Lộ Thần cau mày, khoác áo định ra ngoài.

Nhưng vừa chạm tay vào tay nắm cửa, một vòng tay đột ngột ôm chặt lấy eo anh từ phía sau, giọng nói nghẹn ngào của Tô Huyền vang lên.

“Lộ Thần, đừng rời xa em, em xin anh.”

Lộ Thần vừa gỡ tay cô, vừa cố giữ giọng bình tĩnh.

“Công ty có việc gấp, anh phải qua đó ngay. Ngoan nào.”

Tô Huyền cười khổ, vòng tay ôm anh càng siết chặt hơn.

“Lộ Thần, lý do này anh vừa dùng để lừa Lâm Vãn, giờ lại muốn dùng để lừa em sao?”

11

Lộ Thần chấn động mạnh.

Anh mạnh tay gỡ tay Tô Huyền ra, dứt khoát hất cô ra xa.

“Tô Huyền, có những chuyện nói thẳng quá sẽ mất vui!”

Tô Huyền quỳ rạp dưới đất, khóc thảm thiết.

“Lộ Thần, anh thực sự muốn vì người phụ nữ đó mà bỏ rơi em sao? Anh quên rồi ư? Anh từng hứa sẽ yêu em, bảo vệ em cả đời mà!”

Lộ Thần bước đi không ngoảnh đầu lại.

Tô Huyền lao đến bên giường, rút ra một con dao gọt hoa quả, vung tay cắt mạnh vào cổ tay bên kia, vừa điên cuồng hét lớn:

“Lộ Thần, nếu hôm nay anh dám đi, thì chờ mà nhặt xác em về!”

Lộ Thần sững lại, quay đầu, chỉ thấy máu từ cổ tay Tô Huyền phun ra như vòi nước áp lực cao.

Dù không có kiến thức y khoa, anh cũng biết lần này Tô Huyền thật sự ra tay mạnh.

Anh lao về phía cô như bay, miệng không ngừng chửi rủa:

“Tô Huyền, em đúng là điên thật rồi!”

Tô Huyền mềm oặt ngã xuống trước mặt Lộ Thần, gương mặt méo mó đầy điên loạn.

“Lộ Thần, anh là của em! Trừ khi em chết, nếu không, anh không được phép yêu người khác!”

Ngoài phòng cấp cứu, Lộ Thần đi tới đi lui, đầy bực bội.

Lâm Vãn vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh.

Anh định gọi điện cho cô, nhưng lại sợ cô đã ngủ, càng sợ cô vẫn đang đợi anh và sẽ giục anh về.

Đang phân vân thì đột nhiên bà Ngô nhắn tin cho anh.

“Thưa ông, bà chủ đã về nhà rồi, vừa mang chiếc váy cưới mà hai người đặt về, nói muốn tự tay xử lý. Ông cứ yên tâm nhé.”

Nỗi lo lắng trong lòng Lộ Thần lập tức tan biến.

Thì ra, Lâm Vãn không cố ý không trả lời anh, mà là bận rộn chuẩn bị cho đám cưới của họ.

Lộ Thần thờ ơ liếc nhìn về phía phòng cấp cứu, khóe miệng nhếch lên cao.

Anh đã nghĩ xong rồi.

Đợi Tô Huyền ra khỏi phòng cấp cứu, anh sẽ lập tức tiêm thuốc an thần cho cô, thuê người trông chừng cẩn thận.

Chỉ cần đợi đến khi hôn lễ giữa anh và Lâm Vãn diễn ra suôn sẻ, Tô Huyền là người thông minh, đến lúc đó nhất định sẽ chấp nhận thực tế.

Còn anh, nuôi thêm một người phụ nữ và một đứa con riêng, chuyện đó chẳng đáng bận tâm.

Nghĩ đến đám cưới ngày mai, Lộ Thần vội vàng gọi cho trợ lý.

“Giúp tôi đặt lịch tiêm căng bóng da nhé, ngày mai, tôi muốn trở thành chú rể đẹp trai nhất!”

12

Vào ngày cưới, Lộ Thần mặc bộ vest cao cấp trị giá hàng triệu, rạng rỡ bước ra từ viện thẩm mỹ, đến thẳng địa điểm tổ chức hôn lễ.

Anh nhìn quanh khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Vãn đâu cả.

Cảm giác bất an lại dâng trào, khiến anh bồn chồn khó chịu.

Đám anh em an ủi anh.

“Nghe nói trước ngày cưới cô dâu chú rể không gặp nhau thì sau này cuộc sống hôn nhân mới hạnh phúc, vợ cậu chắc đang cố ý tránh mặt đấy.”

Lộ Thần cố giữ bình tĩnh, tự nhủ với bản thân.

Dù sao thì Lâm Vãn đã thích anh suốt tám năm trời, khó khăn lắm mới sắp cưới anh, sao có thể bỏ trốn chứ?

Chắc chắn là do mê tín, cô ấy cố ý tránh mặt anh.

Nhưng dù nói thế nào, sự bất an trong lòng Lộ Thần không những không giảm bớt mà còn ngày càng nặng nề hơn.

Đến khi giờ lành điểm, Lâm Vãn vẫn không xuất hiện.

Sợi dây trong lòng Lộ Thần đứt phựt.

Khách mời bắt đầu xì xào bàn tán.

Đối thủ cạnh tranh trên thương trường còn cố tình mỉa mai.

“Tổng giám đốc Lộ, giờ lành qua rồi mà cô dâu vẫn chưa đến? Chẳng lẽ cậu làm gì có lỗi với cô ấy, nên cô ấy bỏ trốn rồi sao?”

Những người đi cùng phá lên cười, thậm chí có người còn huýt sáo trêu chọc.

Lộ Thần tức đến đỏ cả mặt, nhưng không thể phát tác, chỉ có thể thở hổn hển đầy uất ức.

Anh quét mắt nhìn quanh dàn khách mời, chợt nhận ra một điều khiến anh bàng hoàng – tất cả khách khứa đều là người bên phía anh, còn họ hàng của Lâm Vãn gần như không ai đến cả.

Có thứ gì đó trong lòng anh sắp trào ra.

Lộ Thần lảo đảo, suýt ngã gục ngay tại chỗ.

Nhưng anh không muốn tin, cố gắng tự thuyết phục bản thân.

Chắc chắn Lâm Vãn không phát hiện ra điều gì, chỉ là gần đây anh ít ở bên cô ấy, nên cô ấy cố ý giận dỗi.

Chính anh đã nuông chiều cô ấy quá mức, mới khiến cô dám bỏ trốn vào ngày trọng đại này để làm anh mất mặt!

Chỉ cần cô ấy quay lại! Chỉ cần cô ấy quay lại!

Anh nhất định sẽ bắt cô ấy quỳ khóc trước mặt anh xin lỗi, để cô ấy trả giá cho hành động ngày hôm nay!

Lộ Thần hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cầm micro từ tay MC, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Xin lỗi mọi người, vì vợ sắp cưới của tôi vừa đột ngột ngã bệnh, đám cưới tạm thời hủy bỏ. Mọi người cứ ăn uống thoải mái, sau đó tự do ra về.”

Đối thủ cạnh tranh cười ầm lên, tiếng huýt sáo vang dội cả khán phòng.

Lộ Thần không dám nhìn biểu cảm của mọi người phía dưới, lảo đảo chạy vào hậu trường.

Vừa bước qua cánh cửa hậu trường, anh ngã quỵ xuống sàn, ngất lịm.