Nghĩ đến đây, ba mẹ dừng bước, giao tôi cho quản gia.

“Chắc là hạ đường huyết thôi, cậu bế tiểu thư lên, gọi bác sĩ gia đình đến xem thử.”

Dáng vẻ lạnh lùng thản nhiên ấy, trái ngược hoàn toàn với sự sốt sắng ban đầu.

So với sự an nguy của tôi, họ càng nóng lòng muốn kiểm tra dòng tiền tài khoản của tôi hơn.

Quản gia bế tôi lên lầu, đưa tôi về phòng.

Mọi người chứng kiến phản ứng kỳ lạ của ba mẹ, thì đều đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ba mẹ lại giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục tiếp đãi khách khứa ăn uống vui vẻ.

Nhưng sau lưng, họ đã âm thầm sắp xếp người đi điều tra dòng tiền tài khoản của tôi.

Tôi nằm trên giường, lờ mờ tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn không thể cử động.

Toàn thân vẫn còn trong trạng thái choáng váng, không thể tỉnh táo khống chế được.

Lúc này, cánh cửa phòng bị đẩy ra.

Một bóng người quen thuộc bước vào từ cửa phòng.

Tôi nhìn kỹ một hồi, mới nhận ra đó là Tô Hạ Hạ.

Thấy Tô Hạ Hạ, tôi theo bản năng lùi lại, nhưng dồn hết sức cũng không thể nhúc nhích được.

“Cô… cô muốn làm gì?”

“Cô nói xem tôi muốn làm gì?” – khoé môi Tô Hạ Hạ cong lên, nở một nụ cười hiểm độc.

Tôi nhìn cô ta đầy sợ hãi: “Là cô sai tài xế bỏ rơi tôi đúng không? Sao cô lại làm vậy?”

“Có nói cho cô thì đã sao? Chuyện cũng đã qua rồi. Muốn trách thì trách cô, tại sao lại phải quay về? Đã là đồ nghèo mạt rệp thì chứng tỏ số kiếp chẳng có phúc phần, còn cứ đòi quay lại, chẳng phải là tự tìm chết sao?”

Giọng điệu của Tô Hạ Hạ vô cùng bình thản, nhưng trong sự bình thản đó lại toát ra hơi thở của sự điên loạn lạnh lẽo.

Tôi sợ đến mức toàn thân run rẩy: “Cô muốn làm gì?! Dưới lầu còn bao nhiêu người, cô không thể ra tay với tôi đâu! Ba mẹ cũng sẽ không tha cho cô!”

Tô Hạ Hạ bật cười, như thể vừa nghe được chuyện cười lớn nhất thế gian, cười đến mức thân hình run rẩy.

“Ba mẹ chỉ biết cảm ơn tôi thôi, cảm ơn tôi đã trừ khử tai họa như cô, dọn sạch cửa nẻo cho nhà họ Tô.”

“Cái… gì?!”

Thấy vẻ mặt không thể tin nổi của tôi, nụ cười trên mặt Tô Hạ Hạ càng thêm rạng rỡ.

“Ba mẹ bây giờ đang điều tra dòng tiền của cô đấy, chẳng mấy chốc sẽ biết được cô có liên hệ tài chính với công ty đối thủ của họ.”

“Cô đoán xem, ba mẹ sẽ nghĩ gì? Họ sẽ cho rằng cô phản bội họ, muốn mưu hại nhà họ Tô. Sẽ nghĩ rằng cô vốn không phải do họ nuôi nấng, là một con chó vong ân bội nghĩa. Họ chỉ biết hận cô, trách cô, làm gì có chuyện đứng về phía cô nữa?”

Gương mặt Tô Hạ Hạ đầy vẻ đắc ý, cô ta cầm lấy lọ thuốc độc trong tay, đưa đến sát miệng tôi.

“Uống đi, uống hết đi, mau đầu thai, tìm một nhà giàu có mà đầu thai, đừng để gặp lại tôi nữa.”

Ánh mắt tôi thay đổi, đột ngột đẩy mạnh cô ta ra xa.

Tô Hạ Hạ không kịp phòng bị, bị tôi đẩy ngã ngồi bệt xuống đất.

Cô ta sững sờ nhìn tôi: “Sao có thể?!”

Tôi từ trên giường ngồi dậy, không còn chút yếu ớt nào như vừa rồi.

“Cô không uống ly nước tôi bỏ thuốc? Vậy vừa rồi là cô giả vờ hết sao?!”

Không đợi tôi trả lời, cửa phòng đã bị một cú đá mở toang, ba mẹ dẫn theo mọi người bước vào.

Sắc mặt họ trầm tĩnh, ánh mắt nhìn Tô Hạ Hạ không còn yêu thương mà chỉ còn lại thất vọng và ghê tởm.

Tô Hạ Hạ hoảng loạn nhìn họ: “Ba mẹ… sao ba mẹ lại đến đây? Con… con chỉ là đến xem tình hình bệnh của em gái…”

Mẹ cười lạnh một tiếng: “Không cần giải thích nữa đâu. Những lời con vừa nói với Khâm Nhiễm, chúng ta ở dưới lầu nghe rõ mồn một.”