11

Sáng hôm sau, tôi đến công ty.

Dù sao công ty cũng lớn thế này, việc ly hôn liên quan đến cổ phần và sổ sách, tôi phải tự mình giám sát.

Vừa bước ra khỏi thang máy, quản lý đã chạy tới:

“Chủ tịch Hạ, Chu tổng vừa gửi thông báo sa thải Hạ Tử Tiêu. Giờ cô ta đang thu dọn đồ đạc rồi.”

Tôi nhướn mày.

Tôi gây gổ với Chu Hạ Dã bao lâu nay, anh ta sống chết không chịu sa thải Hạ Tử Tiêu, vậy mà giờ lại dứt khoát thế này?

Tôi khẽ chạm vào cổ mình, vết hôn hôm qua đã bắt đầu mờ dần.

Hay là khi bị đội “nón xanh” trên đầu, anh ta mới hiểu cảm giác khó chịu là như thế nào?

“Ừ.”

Tôi hờ hững đáp, chẳng mấy hứng thú.

Đến mức này rồi, còn có ý nghĩa gì nữa đâu? Muộn màng như vậy rồi mới chịu nhượng bộ, nhưng tôi không còn cần nữa rồi.

Khi tôi đang định đến phòng kế toán thì lại đụng phải Hạ Tử Tiêu đang ôm một thùng đồ lớn.

Hai đồng nghiệp nam đi theo cô ta, trông giống như đang giúp cô ta, nhưng thực tế là đang giám sát để cô ta rời đi.

Đôi mắt cô ta sưng húp, lớp mascara không chống nước đã lem nhem xuống dưới mí, gương mặt cúi gằm đầy nước mắt.

Mọi người xung quanh giả vờ làm việc, nhưng ai cũng đang nhìn cô ta, bàn tán nhỏ to, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.

Loại người chẳng có năng lực, chỉ nhờ mối quan hệ để đi lên lại còn kênh kiệu nên bấy lâu nay ai cũng nén giận chịu đựng. Nhưng giờ, khi Chu Hạ Dã không còn che chở cho cô ta nữa, cô ta còn tính là cái gì chứ?

Hạ Tử Tiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy căm hận nhìn tôi. Tôi thậm chí còn nghĩ cô ta sắp xông lên đánh tôi đến nơi.

Cô ta đưa tay quệt nước mắt, cố gắng để bản thân trông bớt thảm hại, rồi ngẩng cao đầu:

“Hạ Dung, giờ chị hài lòng chưa?”

Tôi không muốn làm trò cười trước mặt mọi người, vốn định không để ý đến cô ta, nhưng Hạ Tử Tiêu lại cứ chặn trước mặt tôi, không chịu buông tha.

Nhìn thấy chiếc áo khoác Dior mới trên người tôi, sắc mặt cô ta thoáng méo mó.

“Cái đồ đàn bà già nua, đợi Chu Hạ Dã về anh ấy sẽ không tha cho chị đâu!”

“Chị có biết anh ấy không hề yêu chị không? Anh ấy đã nói với tôi, chạm vào chị chẳng khác gì chạm vào chính mình, anh ấy hoàn toàn không còn hứng thú với chị nữa!”

“Chu Hạ Dã sẽ không bỏ tôi, anh ấy nhất định sẽ ly hôn với chị!”

Tôi cố nhịn không đảo mắt ngán ngẩm.

“Một cô gái trẻ đi ngủ với chồng người khác mà còn tự hào thế sao?”

Tôi cau mày:

“Mẹ cô dạy cô như vậy à?”

“Bảo vệ! Đưa cô ta xuống giúp tôi, tôi không muốn nghe thêm lời nào từ cô ta nữa.”

Điểm ngu ngốc nhất của Hạ Tử Tiêu chính là cô ta không nhận ra rằng mình chỉ là một loài tầm gửi, sống phụ thuộc vào Chu Hạ Dã.

Khi Chu Hạ Dã còn muốn bảo vệ cô ta, cô ta có thể ngang ngược, kiêu căng. Nhưng một khi anh ta không cần cô ta nữa thì kết cục của cô ta chỉ là ngõ cụt.

Vậy mà giờ cô ta vẫn còn mặt mũi ở đây gào thét, thật nực cười.

Bảo vệ nhanh chóng kéo Hạ Tử Tiêu đi. Cô ta trông chẳng khác gì một con chó chết bị lôi ra ngoài, nhưng miệng vẫn không ngừng khiêu khích:

“Hạ Dung, đừng đắc ý quá sớm! Chu Hạ Dã sẽ đưa tôi quay lại! Đến lúc đó chị cứ đợi đấy!”

Tôi bước nhanh tới bên cô ta, cười nhạt:

“Đừng nghĩ quá xa. Lần này không phải tôi sa thải cô. Là Chu Hạ Dã đuổi cô đi đấy.

“Tôi chỉ vừa nói sẽ ly hôn thì anh ta đã sợ xanh mặt. Thậm chí tôi chưa kịp nhắc đến cô mà anh ta đã vội vàng muốn đẩy cô đi rồi.”

“Không thể nào!”

Sắc mặt Hạ Tử Tiêu tái nhợt, cắn răng nói:

“Chị nói dối! Chu Hạ Dã sẽ không đối xử với tôi như thế!”

“Tùy cô muốn tin hay không.”

Tôi nhún vai, quay người bước đi. Phía sau, tiếng Hạ Tử Tiêu vừa khóc vừa gào lên:

“Không thể nào! Hạ Dung, chết đi! Chị đang lừa tôi, đúng không?! Chu Hạ Dã sẽ không làm vậy với tôi! Anh ấy nói anh ấy yêu tôi, anh ấy đã nói—”

Tôi cũng không quay lại, chỉ lạnh lùng cười.

Yêu?

Anh ta đã nói câu đó với tôi không biết bao nhiêu lần. Nhưng giờ chúng tôi đâu phải vẫn đi đến bước này sao?

Giờ tôi mới thật sự hiểu ra. Tôi, Hạ Tử Tiêu, hay bất kỳ người phụ nữ nào khác của Chu Hạ Dã, anh ta chưa từng yêu ai cả.

Thứ anh ta yêu, chỉ là cảm giác mới mẻ không bao giờ cạn.

12

Khi tan làm, xe của Chu Hạ Dã đã đậu sẵn ở ven đường. Tôi suy nghĩ một chút, rồi quyết định ngồi vào.

“Anh đã cho cô ta nghỉ việc rồi.”

Trong không gian yên tĩnh, anh ta lên tiếng.

Tôi thở dài:

“Anh cũng nỡ làm thế sao? Tôi còn tưởng anh thích cô ta lắm.”

Chu Hạ Dã nhếch mép cười:

“Thích thì không hẳn. Cô ta chẳng qua chỉ là món đồ chơi nhỏ anh nuôi bên cạnh.”

“Vậy mà trước đây tôi làm loạn thế nào anh cũng bảo vệ cô ta?”

Vừa hỏi xong, tôi đã tự hiểu ra.

Chu Hạ Dã bảo vệ cô ta, không phải vì quá yêu thích, mà là vì thấy tôi gây chuyện chẳng hề có chút đe dọa nào.

Làm loạn thì sao chứ? Cùng lắm tôi chỉ có thể ngồi ở nhà, khóc lóc như một người đàn bà bị chồng bỏ rơi mà thôi.

Tôi cũng đâu dám rời bỏ anh ta.

Nhưng giờ, khi anh ta nhận ra tôi thực sự có thể ly hôn, anh ta mới bắt đầu lo sợ.

Chu Hạ Dã châm một điếu thuốc, khói thuốc dần lan ra khắp không gian nhỏ hẹp trong xe. Anh ta tựa lưng vào ghế, ánh mắt sau làn khói thuốc mờ nhạt, khó lòng nhìn thấu.

“Hạ Dung, chúng ta từng trải qua bao khó khăn mới đi đến ngày hôm nay, không cần thiết phải làm mọi chuyện căng thẳng thế này.”

“Dù anh có chơi bao nhiêu người phụ nữ bên ngoài, họ cũng không thể thay thế được em. Chúng ta là duy nhất của nhau, không phải sao?”

“Chu Hạ Dã, anh thật là vô liêm sỉ.” Tôi bình thản đáp.

“Thì sao chứ?”

Anh ta nhả một hơi thuốc, đôi mắt khẽ nheo lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm biếm, như đang cười nhạo sự ngây thơ và ngu ngốc của tôi.

“Hạ Dung, đàn ông đều như vậy cả.”

“Lúc đầu, anh cũng định ở bên em đàng hoàng. Nhưng sau này, anh phát hiện, mình không thể từ chối được sự hấp dẫn quá lớn kia.”

“Những người phụ nữ đó tự tìm đến anh. Anh có thể từ chối một lần, hai lần, nhưng mười lần, hai mươi lần, hay một trăm lần thì sao?”

Anh ta liếc mắt, ánh sáng phản chiếu qua gọng kính kim loại.

“Em nghĩ tên nhóc đó sẽ khác sao? Hạ Dung, anh là đàn ông, anh hiểu rõ đàn ông hơn bất kỳ ai. Cuối cùng, tất cả đều giống nhau cả thôi.”

Tôi dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nói:

“Không đâu, Chu Hạ Dã.”

“Đừng so sánh anh với cậu ấy, anh không xứng.”

Trong thoáng chốc, Chu Hạ Dã như chết sững. Ngón tay anh ta siết mạnh, làm điếu thuốc gãy đôi.

“Em nói gì?”

Tôi nhìn thẳng vào anh ta, giữ gương mặt không chút cảm xúc:

“Người với thú không giống nhau. Con người là con người vì họ biết kiểm soát hành vi của mình.”

“Nếu cứ như một con chó phát tình, gặp con chó cái nào cũng lao vào, thì có khác gì thú vật đâu?”

“Người tôi tìm kiếm là một người, một con người biết trân trọng hôn nhân, không phải là một con thú.”

Lần này, Chu Hạ Dã im lặng rất lâu. Mãi đến khi đầu điếu thuốc cháy đỏ làm bỏng tay, anh ta mới như bừng tỉnh.

“Vậy nếu… từ giờ anh không tìm người phụ nữ nào khác nữa thì sao?”

Anh ta cúi đầu, không nhìn tôi:

“Hạ Dung, chúng ta đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi. Anh thừa nhận, anh thực sự không thể thiếu em. Anh sẽ thử thay đổi, em cho chúng ta thêm một cơ hội, được không?”

Lời này từ miệng Chu Hạ Dã thốt ra, quả thật là hiếm thấy.

Trước đây, anh ta chỉ lặp đi lặp lại những câu như:
“Đàn ông đều như vậy cả.”

“Đàn ông phải giao thiệp xã hội, những chuyện đó chỉ là diễn trò mà thôi.”

“Họ sẽ không ảnh hưởng đến em, sao em phải để ý làm gì?”

Anh ta tin chắc rằng tôi sẽ không rời bỏ anh ta nên chẳng bao giờ bận tâm đến cảm xúc của tôi.

Những lời anh ta nói, tôi từng nghiền ngẫm trong đêm khuya, tự dằn vặt mình đến rướm máu. Vậy mà giờ đây, anh ta lại bảo rằng sẽ thay đổi, sẽ thu mình lại.

Tôi tin rằng, vào khoảnh khắc này, Chu Hạ Dã thật lòng.

Anh ta là kiểu người khinh thường việc nói dối, đôi khi tôi thậm chí ước anh ta có thể nói dối để tôi không cảm thấy thảm hại đến vậy.

Một tin nhắn WeChat đến. Tôi mở ra, là của Trì Bách:

“Ngày mai em có buổi họp mặt tốt nghiệp, mọi người đều dẫn người nhà đi, không biết em có dẫn được ai đó đi cùng không nhỉ?”

Tôi không nhịn được mỉm cười.

Trì Bách lúc nào cũng tìm đủ mọi cách để công khai mối quan hệ của chúng tôi, đặc biệt là từ hôm đó, cậu ấy dính lấy tôi không rời, gần như muốn bên tôi 24 giờ mỗi ngày.

Rõ ràng là một cậu nhóc vừa đẹp trai, vừa xuất sắc, xung quanh không biết bao nhiêu cô gái trẻ vây quanh, vậy mà…

Cậu ấy thế này làm tôi ngày càng thích cậu ấy hơn.

Tôi mở cửa xe, quay sang cười với Chu Hạ Dã:

“Chu Hạ Dã, không cần đâu. Tôi đã tìm được người mà tôi muốn ở bên rồi.”

Trong chiếc Rolls-Royce, giữa tôi và Chu Hạ Dã là một lớp kính vô hình không thể nào phá vỡ.

Anh ta ngồi giữa làn khói thuốc vẫn chưa tan, ánh mắt mờ mịt, khó đoán được tâm tư.

Hình như anh ta nói gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, tôi không nghe rõ.

Scroll Up