4

Trong văn phòng Tổng giám đốc Thẩm Thị, tôi ngồi trên ghế sofa, nhìn quanh trái phải:

“Văn phòng của Tổng giám đốc Thẩm trông cũng khá rộng đấy chứ, chỉ có điều hơi trống trải mà thôi. ”

“Lục phu nhân, thời gian của tôi khá quý giá.”

Thẩm Quân Hằng ngồi sau bàn làm việc, gác chéo chân, sắc mặt lạnh lùng.

Tôi mỉm cười nhẹ:

“Tôi biết, anh chẳng phải đang bận cạnh tranh với Lục Thị sao?

Nếu tôi nói tôi sẵn lòng đến đầu quân cho Tổng giám đốc Thẩm, anh có muốn nhận tôi không?”

Anh ta khựng lại một chút, rồi bất ngờ bật cười.

“Nghe đồn Lục phu nhân đối với Lục tổng tình sâu nghĩa nặng. Không ngờ bây giờ vì Lục Thị mà phu nhân sẵn sàng lấy thân làm mồi nhử, tự mình đưa đến tận Thẩm Thị.”

Anh ta đứng dậy tiến lại gần, hai tay chống lên hai bên thành ghế tôi đang ngồi, ánh mắt nguy hiểm:

“Phu nhân không sợ một mình bước vào hang sói, bị ăn đến không còn mảnh nào sao?”

Bốn mắt nhìn nhau, im lặng một lúc. Tôi phì cười:

“Không sợ đâu! Tổng giám đốc Thẩm đã biết tôi là người vì chồng mà có thể làm mọi thứ, thì chi bằng cưới tôi đi.

Dù sao anh cũng biết tôi là kiểu người vì tình yêu có thể hy sinh tất cả mà; hơn nữa, đội ngũ thiết kế của tôi cũng không tệ đâu.”

Anh ta không nói gì nhưng tôi biết, anh ta đã phần nào động lòng. Không phải với tôi, mà là với những tài nguyên tôi đang nắm trong tay.

Thực ra tôi và Thẩm Quân Hằng cũng có thể coi là quen biết từ lâu.

Công ty Thẩm Thị của anh ta là đối thủ lớn nhất của Lục Thị, đã không ít lần gây khó dễ cho Lục Trạch Thừa trên thương trường.

Trong thế giới gốc, tôi là một nhà thiết kế cũng khá có tiếng. Lục Thị từng bị Thẩm Quân Hằng dồn ép đến bên bờ vực phá sản, nhưng đã hồi sinh nhờ lô sản phẩm trang sức do tôi thiết kế.

Những năm qua, Lục Thị và Thẩm Thị đã đối đầu rất nhiều lần, thắng thua đều có.

Và Thẩm Quân Hằng, là người mà Lục Trạch Thừa ghét nhất.

Một lúc sau, anh ta đứng thẳng dậy.

“Lục phu nhân đúng là có vài phần nhan sắc, nhưng tôi không hứng thú với phụ nữ đã có chồng.”

“Nếu tôi ly hôn với Lục Trạch Thừa thì sao?”

Tôi bước tới, tiến thêm một bước, ngẩng đầu nhìn anh ta.

Anh ta hơi sững người lại rồi nở nụ cười nhẹ, nói:

“Ồ, vậy thì lại là chuyện khác rồi.

Nhưng Lục phu nhân nên biết, tôi không chấp nhận kẻ phản bội.”

Anh ta đưa tay nâng cằm tôi lên:

“Trong mắt tôi, hôn nhân đúng là một hợp đồng có giá trị, nhưng nếu Lục phu nhân muốn lấy tôi, thì phải đưa ra được chút thành ý chứ, đúng không nào?”

“Lục Thị 30% cổ phần, và đội ngũ thiết kế của tôi, tôi mang theo tái giá với anh.”

Tôi mỉm cười:

“Tổng giám đốc Thẩm liệu có đỡ được không?”

5

Thẩm Quân Hằng đã đồng ý với điều kiện của tôi.

Những ngày sau đó, tôi dọn ra khỏi nhà, bắt đầu chuẩn bị trước cho cuộc sống sau khi ly hôn.

Lục Trạch Thừa và Lục Tử Dã không hề tìm tôi, chắc là đang vui vẻ bên Tô Hà.

Hôm đó, tôi về nhà để lấy bản thiết kế mà tôi quên mang theo.

Vừa mở cửa, tôi đã thấy không khí rất náo nhiệt, Lục Tử Dã đang khóc nức nở trong vòng tay Tô Hà, bố mẹ tôi thì mặt mày tức giận, còn Lục Trạch Thừa thì mặt tối sầm.

“Mày còn dám về đây sao? Không biết đã đi đâu lêu lổng rồi!”

Mẹ tôi trông thấy tôi liền xông tới mắng xối xả:

“Con cái không lo, chồng cũng mặc kệ, tao không hiểu sao lại nuôi dạy ra một đứa con gái như mày?

Nếu không nhờ có Tô Hà gần đây chăm sóc cho Tử Dã, thì bọn tao còn không biết nó bị bắt nạt đến mức nào ở trường mẫu giáo, mày làm mẹ kiểu gì vậy? Tại sao lại thiên vị người ngoài?”

Tôi cau mày. Tô Hà ngay lập tức bước tới, giọng nói dịu dàng:

“Nhiễm Nhiễm, chị không có ý trách em, nhưng Tử Dã bị bạn bắt nạt ở trường mẫu giáo, sao em lại để thằng bé phải xin lỗi trước? Như thế sẽ để lại bóng ma tâm lý cho nó đấy.”

Tôi nhìn thẳng vào Tô Hà, trả lời:

“Nó đã làm sai, tại sao không thể xin lỗi trước?

Nó chửi người ta là đồ nhà nghèo, chửi bố mẹ người ta là vô dụng, thằng bé kia không chịu nổi mới ra tay.

Mà Tử Dã cũng không bị thiệt vì cuối cùng chính nó là người làm gãy xương mũi của bạn kia.”

“Sao lại không chịu thiệt chứ?”

Tô Hà vẫn giữ giọng điệu dịu dàng:

“Mấy bữa nay chị đến đón nó, thấy thằng bé cứ ủ rũ mãi, nhưng không sao, chị đã đưa tiền cho nhà kia rồi. Ngay lập tức họ đã bắt con của họ xin lỗi Tử Dã rồi.”

“Cái gì?”

Tôi sững sờ:

“Chị không thấy như vậy là quá bất công với đứa trẻ kia sao? Nó là nạn nhân mà, chỉ vì bố mẹ nó nhận tiền nên nó phải xin lỗi sao?”

“Nó phải xin lỗi con! Mẹ là đồ thiên vị! Đồ xấu xa! Mẹ không phải là mẹ của con! Con muốn đổi mẹ!”

Lục Tử Dã lao lên định đánh tôi, nhưng bị Tô Hà kéo lại.

“Em thấy không, ngay cả con trai cũng thất vọng với em rồi.”

Nói rồi, Tô Hà ngồi xổm xuống, lau đi hai giọt nước mắt mới vừa rịn ra từ mắt Lục Tử Dã. Tôi không còn lời nào để nói:

“Chị thực sự nghĩ rằng cách dạy này tốt cho nó sao?”

“Đừng nói nữa, cách làm của Tô Hà, mọi người ở đây đều đồng ý.”

Bố tôi tiến tới, giọng trầm xuống:

“Có lẽ chính vì hồi nhỏ con không được lớn lên bên cạnh chúng ta, không được chúng ta dạy dỗ đến nơi đến chốn nên mới khiến con trở thành một người vợ, người mẹ vô trách nhiệm như bây giờ.

Nếu con không biết cách dạy dỗ con mình, thì cứ để Tô Hà chăm sóc cho thằng bé, chị gái của con rõ ràng làm tốt hơn con nhiều.”

Tôi thật sự buồn cười. Không thể đợi thêm được nữa phải không?

Tôi quay sang Lục Trạch Thừa:

“Còn anh? Anh cũng đồng ý với cách làm của họ sao?”

“Chuyện này đã qua rồi.” – Anh ta đứng dậy – “Em đừng bám mãi vào nó nữa.”

“Mẹ mau đi nấu cơm đi, bố đi làm cả ngày rồi, mẹ có thấy xấu hổ không khi suốt ngày chẳng chịu ở nhà? Chúng ta đều sắp đói chết rồi!”

Lục Tử Dã lại hét toáng lên.

Thôi vậy, tôi thở dài:

“Lục Trạch Thừa, đã ký xong đơn ly hôn chưa?”

“Đơn ly hôn, đơn gì cơ?”

Tô Hà dường như chưa biết chuyện này. Nhưng cô ta nhanh chóng liếc mắt, lập tức chạy đến bàn, cầm lấy bản đơn ly hôn.

“Nhiễm Nhiễm, em muốn ly hôn sao? Còn đòi 30% cổ phần của Lục Thị?”

Cô ta mở to đôi mắt long lanh:

“Em không thấy… như vậy là quá đáng à? Sao em có thể tham lam như vậy?”

“Quá đáng? Tham lam?”

Tôi nhìn cô ta:

“Khi Lục Trạch Thừa cưới tôi, Lục Thị đang trên bờ vực sắp phá sản.

Chính trang sức tôi thiết kế đã giúp Lục Thị hồi sinh, cũng chính tôi là người xây dựng đội ngũ thiết kế hiện tại, sao tôi lại không xứng đáng với 30% cổ phần đó?”

“Nhưng sau khi sinh Tử Dã, em đã rút khỏi việc quản lý công ty rồi.

Lục Thị có được thành quả như ngày hôm nay là nhờ vào sự nỗ lực từng chút một của Trạch Thừa.

Sao em có thể trơ trẽn nói đó là công lao của mình?”

Bố tôi tiếp lời, giận dữ mắng:

“Không toàn tâm toàn ý lo cho gia đình mà lại đòi ly hôn, còn đòi tiền từ nhà chồng.

Nhà họ Tô chúng ta có đứa con gái như mày thật là mất mặt!”

“Các người không thấy những gì tôi đã bỏ ra suốt những năm qua, thì lấy tư cách gì mà nói tôi không xứng đáng? Lấy tư cách gì bảo tôi không lo cho công ty?

Tôi, một nhà thiết kế, đã cùng Lục Trạch Thừa đi từng bữa tiệc xã giao, anh ấy uống bao nhiêu rượu, tôi cũng uống bấy nhiêu. Tôi uống đâu có ít hơn anh ta!”

Tôi không kìm được mà hét lên.

“Đủ rồi!” Lục Trạch Thừa đột nhiên hét lớn.

Tất cả đều im lặng.

“Tô Nhiễm, 30% thật sự là quá nhiều.”

Anh ta lạnh lùng nói:

“Anh chắc chắn không thể đồng ý với điều kiện này.”

Tôi đột nhiên cười.

“Các người… thật ghê tởm.”

Tôi quay người đi tìm bản thiết kế của mình rồi đóng sầm cửa và rời đi. Thật sự không muốn thấy bất kỳ ai trong căn nhà đó nữa.

Bên ngoài trời đang mưa tầm tã, tôi không mang theo ô, cứ thế thẫn thờ bước đi trong làn mưa trắng xoá.

“Đã bảo với cô rồi, đừng làm loạn. Giờ thì hay rồi, làm sao thu dọn cục diện rắc rối này đây?

Cô còn mong Lục Trạch Thừa tha thứ cho mình thì khó lắm!”

Hệ thống không ngừng lải nhải bên tai.

“Im đi.”

Tôi tìm một chỗ trống, ngồi xuống. Nước mưa chảy dài theo mái tóc, tôi ôm gối, cảm thấy cả cơ thể lạnh ngắt.

Dù đây là thế giới của một nhiệm vụ công lược, nhưng tôi đã đối xử chân thành với mọi người trong thế giới này, coi họ như gia đình.

Dù sớm biết mình đã yêu nhầm kẻ cặn bã, nhưng đến lúc này, tôi vẫn cảm thấy mình thật không đáng.

Không đáng cho những năm tháng mình đã bỏ ra.

Bất chợt một chiếc ô xuất hiện trên đầu tôi.

“Bà Lục xem ra đường ly hôn không mấy suôn sẻ nhỉ.”

Tôi ngẩng lên, hóa ra là Thẩm Quân Hằng. Anh ta đứng đó, cầm ô, cúi xuống nhìn tôi.

Tôi cười tự giễu:

“Xin lỗi, tôi không thể lấy được 30% cổ phần. Những gì tôi đã nói trước đây, Tổng giám đốc Thẩm coi như chưa nghe thấy nhé.”

Anh ta im lặng một lúc, rồi bất ngờ ngồi xổm xuống.

“Thật ra, tôi bắt đầu có chút hứng thú với cô rồi đấy, Tô Nhiễm.

Muốn đổi cách chơi không?”

“Hả?”

Anh ta lấy khăn giấy ra, vừa lau nước mưa trên tóc tôi vừa nói:

“Tôi không cần 30% cổ phần nữa. Cô lấy tôi đi, chúng ta cùng nhau khiến Lục Thị phá sản.”

Scroll Up