Tôi không chút biểu cảm hỏi lại:

“Sao vậy? Bệnh viện này là nhà anh mở hay sao mà tôi không thể đến?”

Phó Bân nhíu mày, anh ta nghe ra sự châm biếm trong giọng nói của tôi, bước tới gần, nhẹ giọng nói bên tai tôi:

“Chuyện hôm qua có lý do nên tôi không kịp về, em có cần đuổi theo đến bệnh viện không?”

“Em có phải là muốn giám sát chúng tôi không? Sao em lại ghen tuông mù quáng đến vậy chứ!”

Đầu tôi vốn dĩ đã khó chịu vì chấn động não, chỉ muốn nhanh chóng tìm được phòng bệnh của mình nên không muốn phí lời với anh ta nữa, nhưng đột nhiên phía sau có tiếng ồn ào.

“Bác sĩ đâu! Bác sĩ đâu rồi!”

Một người đàn ông bế một cậu bé toàn thân đầy máu, hoảng loạn chạy về phía chúng tôi.

Phó Bân theo phản xạ đẩy tôi ra và tiến lên che chở cho Tống Tích Ngọc, tôi không kịp tránh liền ngã xuống đất, suýt nữa va đầu vào tường nếu không có y tá giữ lại.

Sau khi chắc chắn Tống Tích Ngọc không sao, Phó Bân mới quay đầu nhìn tôi.

Anh ta nhíu chặt mày:

“Em nói em không ở nhà tĩnh dưỡng mà ra ngoài làm loạn gì? Mau đứng dậy, đừng cản đường người khác cấp cứu!”

“Tôi đưa Tích Ngọc về phòng trước, rồi sẽ quay lại tìm em.”

Tôi từ từ đứng dậy:

“Không cần đâu.”

“Giờ lại giả vờ kiên cường trước mặt tôi nữa à?”

Giọng anh ta đầy mỉa mai:

“Tuỳ em thôi!”

Nói xong, anh ta đỡ lấy Tống Tích Ngọc đang có vẻ yếu ớt rồi rời đi.

Tôi một mình đi thanh toán tiền và lấy thuốc.

Không ngờ khi ra khỏi bệnh viện, tôi lại thấy Phó Bân đang hút thuốc ở cổng.

Anh ta đưa cho tôi một lọ thuốc trị vết thương, giọng điệu đã dịu đi:

“Tôi thấy mặt em bị thương, bôi cái này vào, hiệu quả tốt lắm.”

Tôi cúi đầu nhìn, lập tức lạnh mặt.

Lọ thuốc đó rõ ràng đã được mở ra và sử dụng một nửa rồi.

Nhớ đến những vết thương nhỏ trên tay Tống Tích Ngọc, tôi có thể chắc chắn, đó là thuốc cô ta đã dùng và không cần nữa nên anh ta mới mang đến cho tôi.

Bố thí cho tôi à?

Tôi ném thẳng lọ thuốc vào thùng rác.

Nhìn chằm chằm vào Phó Bân đang sửng sốt, tôi nói từng chữ một:

“Bây giờ anh chắc có thời gian rồi chứ? Đi tới văn phòng hành chính đi. chúng ta làm thủ tục ly hôn.”

Sắc mặt anh ta đột ngột thay đổi, đầy khó chịu:

“Đến tuổi này rồi, em còn muốn làm gì nữa đây?”

Nói xong, anh ta nhìn quanh rồi kéo tôi ra góc khuất.

“Em còn thấy chưa đủ mất mặt sao?!”

“Khi còn trẻ, chính em mặt dày cầu xin cha em để được cưới tôi! Bao nhiêu năm trôi qua, giờ em lại bày trò gì nữa sao?”

Có lẽ vì tôi quá bình tĩnh, giọng điệu của Phó Bân dần trở nên cứng rắn:

“Tôi muốn xem lần này em có thể gây náo loạn bao lâu!”

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, nói ra lời cay nghiệt rồi quay người bỏ đi. Tâm trạng của tôi lại như một hồ nước chết, vô cùng tĩnh lặng.

Ngày ấy, tôi quả thật chỉ biết có anh. Sau đó tôi mang thai rồi cùng anh ra Bắc lập nghiệp, sống trong một căn phòng nhỏ chỉ năm mét vuông.

Mùa đông lạnh buốt thấu xương, tôi vẫn vui lòng giặt giũ, nấu cơm cho anh.

Sau đó, khi anh thất bại trong kinh doanh, tôi lại mang theo đứa con nhỏ trở về miền Nam để trốn nợ cùng anh, vừa nuôi con vừa đi làm, mất mười năm mới trả hết số nợ đó.

Lúc đó, trong lòng tôi vẫn còn hy vọng, dù tôi có chịu bao nhiêu tủi hờn đi chăng nữa, nhưng chỉ cần Phó Bân ở bên cạnh thì tôi đều không để tâm.

Cho đến khi tôi nhìn thấy cuốn nhật ký bị khoá kĩ càng cất trong ngăn kéo của anh ta.

Trong đó, anh ghi lại tình yêu sâu đậm nhiều năm dành cho Tống Tích Ngọc – người vợ góa của chiến hữu.

Những tình cảm mãnh liệt không thể nói ra, chỉ có thể dồn vào trong nhật ký, như những lưỡi dao chí mạng, đâm thẳng vào tim tôi từng nhát một.

Hoá ra người mà anh luôn chăm sóc cẩn thận, người vợ góa của chiến hữu kia, chính là mối tình đầu của anh.

Họ đàng hoàng tận hưởng niềm hạnh phúc của mối quan hệ bí mật này, còn tôi thì bị che mắt.

Nghĩ đến bao năm nay tôi đã dành cho Tống Tích Ngọc tình yêu và sự chăm sóc, tôi thấy buồn nôn.

Nếu lòng chân thành đã bị vứt bỏ, thì tôi cũng không cần nữa.

Tôi đi đến ngân hàng, chuẩn bị rút hết số tiền thuộc về mình. Nhưng nhân viên giao dịch thông báo, trong tài khoản không còn đồng nào.

Thời gian rút tiền chính là ngày Tống Tích Ngọc phẫu thuật cầu nối động mạch tim.

Phó Bân đã dùng tiền bồi thường cho cái chết của con trai chúng tôi để chữa tim cho Tống Tích Ngọc sao?

Anh ta dám làm vậy sao?!!!!!