Tôi lao thẳng đến phòng bệnh của Tống Tích Ngọc.

Khi đẩy cửa ra, Phó Bân đang nói chuyện vui vẻ với Tống Tích Ngọc, khiến cô ta tươi cười rạng rỡ.

Nghĩ đến việc anh ta mỗi khi về nhà chỉ đối xử với tôi bằng sự lạnh lùng và im lặng, lòng tôi càng thêm nặng trĩu.

“Chị Huệ đến rồi à? Sao không báo trước với chúng tôi một tiếng? Để anh Phó ra đón chị chứ?”

Thấy tôi mặt mày u ám, Tống Tích Ngọc có chút áy náy tiếp tục nói:

“Chị Huệ đừng trách anh Phó, là tại em sức khỏe yếu. Lại đúng lúc động đất nhà mất điện, anh Phó biết em rất sợ bóng tối nên đã vội vàng chạy đến. Chị đừng giận, hai người đừng vì em mà cãi nhau.”

Tôi không muốn đáp lại cô ta, mà quay sang chất vấn Phó Bân:

“Tại sao lại đụng vào số tiền đó? Anh không biết đó là kỷ vật cuối cùng con trai để lại cho tôi sao?”

Phó Bân, người từng yêu thương con trai nhất, thế mà bây giơg lại nói:

“Kỷ vật gì mà kỷ vật? Em thật sự quá đa cảm! Người đã chết rồi, chẳng phải nên dùng số tiền đó để cứu Tích Ngọc còn hơn sao?”

“Con trai chúng ta nếu biết dì Tích Ngọc khỏe lại, nó ở trên trời chắc cũng sẽ được an ủi. Anh đang tích đức cho con trai, em thì hiểu cái gì!”

Tôi cắn chặt môi, toàn thân run rẩy vì tức giận.

Ngày trước, vì muốn gặp Tống Tích Ngọc khi cô ấy bị bệnh, Phó Bân đã lái xe quá tốc độ trên cao tốc và đâm vào một chiếc xe tải lớn.

Con trai tôi ngồi ở ghế phụ, vì cứu Phó Bân mà dùng thân mình che chắn, bị xi măng và sắt thép xuyên thẳng qua người.

Xe tải đã bồi thường cho chúng tôi một khoản tiền vì lý do nhân đạo.

Cái chết của con trai là nỗi đau cả đời của tôi, và số tiền đó đã trở thành kỷ vật cuối cùng mà con để lại.

Giờ đây, Phó Bân lại tiêu sạch nó vì Tống Tích Ngọc, còn nói một cách chính trực đến vậy, thật đúng là giả tạo đến cực điểm!

Tôi không muốn nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của họ thêm nữa, quay lưng định rời đi thì Phó Bân liền túm lấy tay tôi.

“Vừa hay, anh có chuyện muốn nói với em. Anh có thể cùng em nhận nuôi một đứa con khác, nhưng điều kiện là em phải đợi anh ba tháng.”

“Chờ khi Tích Ngọc khỏi bệnh, anh phải cùng cô ấy đi du lịch một chuyến để hoàn thành tâm nguyện mà cô ấy chưa kịp làm khi kết hôn với chiến hữu của anh.”

“Tích Ngọc kết hôn với lão Trương chưa lâu thì lão đã qua đời rồi, họ còn chưa kịp đi hưởng tuần trăng mật.”

“Anh và lão Trương là anh em tốt, chiến hữu thân thiết, anh nhất định phải thay lão hoàn thành tâm nguyện, đưa Tích Ngọc đến những nơi họ đã hẹn ước.”

Sau khi con trai qua đời, tôi mắc chứng mất ngủ, không thể chợp mắt suốt đêm. Bác sĩ đã khuyên Phó Bân nên đưa tôi đi du lịch để giải tỏa tâm lý, nhưng anh ta lại thờ ơ:

“Tiêu tiền vào việc đó làm gì, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày là được, cần gì phải tìm chuyện rắc rối.”

Vậy mà giờ anh ta lại có thể lấy cớ hoàn thành tâm nguyện cho chiến hữu để đưa Tống Tích Ngọc đi khắp nơi ngắm cảnh?

Tôi nhìn chằm chằm họ, một lần nữa cảm nhận sâu sắc sự vô liêm sỉ của cả hai, cười mỉa mai:

“Tùy anh thôi.”

Phó Bân rất hài lòng với sự “thấu hiểu” của tôi, bước lên ôm vai tôi, giọng nói dịu dàng:

“Yên tâm, tất cả đều vì lão Trương, anh và Tích Ngọc hoàn toàn trong sạch. Anh sẽ về nhà sớm thôi.”

Trong lòng tôi nổi lên cảm giác buồn nôn, tôi mạnh tay đẩy anh ta ra rồi đóng sầm cửa bỏ đi.

Ngày hôm sau, tôi đến nghĩa trang thăm con trai thì nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Khi nhấc máy, giọng một người đàn ông vang lên:

“Tôi là Trương Dũng, đã từng làm chiến hữu với Phó Bân hai năm, chị còn nhớ tôi không?”

Tôi theo phản xạ cúp máy, thần sắc đầy kinh ngạc.

Trương Dũng? Chẳng phải là người chồng đã chết của Tống Tích Ngọc sao?

Anh ta vẫn còn sống ư?