Nếu không phải vì trận động đất mạnh lần này, tôi hoàn toàn không biết rằng ,dù đã ba mươi năm trôi qua nhưng tôi vẫn chưa làm ấm được trái tim của Phó Bân.

Mọi người đều nói khi đã lớn tuổi rồi, nếu có thể thì nên nhẫn nhịn mọi chuyện cho gia đình êm ấm. Nhưng tôi không muốn chịu đựng thêm nữa.

Tôi quyết định ly hôn.

Khi tín hiệu liên lạc được khôi phục và tin nhắn đòi ly hôn đã gửi thành công, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.

Hành lý của tôi cũng không nhiều, phần lớn đồ đạc trong nhà đều là của Phó Bân, tôi chỉ có vài bộ quần áo đơn giản.

Từ lúc động đất xảy ra đến giờ, Phó Bân chưa hề nói một lời quan tâm nào với tôi thì bây giờ lại gọi điện đến. Nhưng không phải để an ủi hay trấn an tôi mà là những lời trách móc đến mức lạnh lùng:

“Chẳng phải anh đã bảo em nghe theo sắp xếp của cộng đồng và ở nhà tĩnh dưỡng sao? Một lát nữa xong việc anh sẽ về thăm em.”

Tôi không trả lời, dường như tôi có tức giận đến mức gần như đập vỡ màn hình điện thoại thì Phó Bân cũng không thèm để ý đến tôi.

Anh ta nói:

“Em cũng biết là Tống Tích Ngọc có vấn đề về tim, con lại không ở bên cạnh, cô ấy không có khả năng tự bảo vệ mình nên anh phải chăm sóc cô ấy trước.”

Tôi đáp:

“Vậy trong lúc anh chăm sóc cô ta thì hãy tranh thủ về một chuyến để chúng ta hoàn thành thủ tục ly hôn.”

Sau khi cúp máy, điện thoại của anh ta tiếp tục gọi tới.

Sau khi tôi chặn cuộc gọi, tin nhắn WeChat của anh ta bắt đầu nhảy lên.

Anh ta hiếm hoi lắm mới giải thích thêm vài câu.

“Tính cách của Tích Ngọc em cũng không phải không biết, cô ấy sợ nhất là gây phiền phức cho anh. Từ khi lão Trương qua đời, cô ấy đã phải chịu bao nhiêu ấm ức sau lưng, không có ai bên cạnh chắc chắn sẽ không ổn.”

“Đừng đọc tin nhắn trong nhóm. Lúc đó chấn động quá lớn, cô ấy sợ đến run rẩy, anh chỉ có thể ôm cô ấy thôi, em đừng suy nghĩ nhiều.”

“Với lại, chúng ta đều lớn tuổi rồi, còn nói đến chuyện ly hôn làm gì nữa? Ở nhà đợi anh, anh sắp về rồi.”

Tôi không trả lời anh ta nữa, nhưng cuối cùng bàn tay đang thu dọn hành lý cũng chậm lại. Nhưng dù có chậm thế nào thì cũng đến lúc kết thúc.

Kim đồng hồ trong phòng khách quay vài vòng, tôi vẫn chưa đợi được anh ta về thì tôi lại nhận được tin nhắn trong nhóm cư dân.

Có người đăng tấm ảnh Phó Bân ánh mắt đầy yêu thương, từng thìa một đút cháo cho Tống Tích Ngọc.

“Vẫn là cặp đôi chú và dì đó, tình cảm của họ tốt quá! Không ai nấu ăn, chú ấy còn đặc biệt chạy đến nhà ăn bệnh viện nấu cháo cho dì ấy!”

“Nhìn cánh tay chú ấy kìa, bị bỏng hết rồi, chú ấy phải thương dì ấy đến thế nào chứ!”

“Thật sự ngưỡng mộ, thật sự ngưỡng mộ!”

Tôi bình tĩnh đọc hết mọi tin nhắn, sau đó rời khỏi nhóm cư dân và xóa WeChat của Phó Bân.

Tôi xách túi hành lý nhẹ hẫng của mình lên, đưa tay đóng cánh cửa ngôi nhà mà tôi đã ở bao năm.

Phó Bân tự cho mình là thanh cao, cả đời chưa từng nấu cho tôi bữa cơm nào. Anh ta nói mình không biết nấu. Hóa ra không phải là không biết, mà là lười, không muốn nấu cho tôi.

Ngày hôm sau, tôi một mình đến bệnh viện kiểm tra.

Đầu tôi bị đèn treo rơi trúng trong trận động đất, mặt cũng bị mảnh kính vỡ cắt trúng. Chấn thương não mức độ trung bình, bác sĩ kê cho tôi một loại thuốc đặc trị đắt tiền.

Trước đây, tôi nhất định sẽ không nỡ chi số tiền này, nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác.

Khi bước ra khỏi phòng khám, tôi tình cờ nhìn thấy khuôn mặt cười rạng rỡ của Phó Bân.

Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve tay của Tống Tích Ngọc, dường như không thể rời khỏi cô ấy, các bác sĩ và y tá xung quanh đều khen ngợi họ là một cặp vợ chồng yêu thương nhau sâu đậm.

Phó Bân nghe vậy cũng không phản đối, nụ cười càng tươi hơn, cho đến khi anh ta nhìn thấy tôi.

Sắc mặt anh ta đột ngột thay đổi.

“Kỷ Huệ, em đến đây làm gì? Ai cho em đến đây?”