Tống Tích Ngọc còn cố tình chụp cận cảnh, rồi gửi cho tôi xem.

Tôi tức tốc bắt taxi về nhà.

Khi đẩy cửa bước vào. Mảnh vỡ kính đã biến mất, hộp tro cốt cũng không còn, và con trai tôi, cùng với những gì cuối cùng còn sót lại trên thế gian, đã hoàn toàn biến mất.

Tôi đau đớn ôm chặt lấy bức ảnh của con còn sót lại nơi góc phòng.

Trong bức ảnh, thằng bé cười rạng rỡ, trông khỏe mạnh biết bao, nhưng cuối cùng, cơ thể nó tan nát đến mức nhân viên lo hậu sự cũng không thể khâu lại hoàn chỉnh, và nó đã bị đưa vào lò thiêu.

“Con đã mất rồi, giữ những thứ này làm gì? Không bằng dọn dẹp đi, người sống còn phải tiếp tục sống. Đừng để căn phòng trở nên u ám thế này, giờ nhìn sạch sẽ hơn nhiều, đúng không?”

Thấy tôi im lặng, Phó Bân thở dài, như thể mình đã nhượng bộ rất lớn, nói:
“Nếu em thật sự không chấp nhận được, thì anh sẽ dọn dẹp phòng làm việc để Tích Ngọc ở. Nhà cô ấy hư hại nặng, không có chỗ nào để đi, em hiểu cho anh một chút được không?”

Hai mắt tôi đỏ hoe, chậm rãi đứng lên.

Tôi không nói một lời, mang theo bức ảnh của con, lảo đảo rời khỏi ngôi nhà.

Vài ngày sau, Phó Bân gọi qua số của Tống Tích Ngọc để thông báo rằng họ đã đặt vé máy bay đi Maldives, mang theo nhiều đồ đạc, và yêu cầu tôi tiễn họ ra sân bay.

Tôi không ngần ngại, nhanh chóng đồng ý, thậm chí còn mời đông đủ bà con bạn bè.

Có người họ hàng đến để xem trò cười, có người thì tức giận vì tôi vẫn còn ngu ngốc, yêu đương mù quáng.

Tôi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng:

“Phó Bân là người trọng tình trọng nghĩa, tất cả là để thực hiện tâm nguyện của chiến hữu. Tôi phải ủng hộ anh ấy chứ.”

Vì thế, tôi đã đặc biệt chuẩn bị một món quà lớn dành tặng họ.

Giây tiếp theo, chồng của Tống Tích Ngọc, Trương Dũng, xuất hiện trước mặt hai người họ.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng hít một hơi kinh ngạc.

Chương 5

Trong đám người thân bạn bè, có rất nhiều người quen biết Trương Dũng.

Tống Tích Ngọc mắt đầy kinh ngạc, cơ thể run rẩy, chỉ tay vào mặt Trương Dũng nhưng không thốt nên lời.

Phản ứng của Phó Bân thậm chí còn đáng buồn cười hơn. Anh ta luống cuống thả tay khỏi eo của Tống Tích Ngọc, khuôn mặt căng thẳng, trông vừa sợ hãi vừa nhút nhát:

“Liên… liên đội trưởng.”

“Chồng ơi, anh… anh sao lại trở về…?”

Cuối cùng, Tống Tích Ngọc cũng hoàn hồn, cô ta tiến đến định ôm Trương Dũng, nhưng bị anh ta lảng tránh.

Trương Dũng sắc mặt tối sầm, nhìn chằm chằm vào Phó Bân:

“Tôi thấy giờ cô đã có đời chồng thứ hai rồi phải không?”

Phó Bân gượng gạo cười:

“Liên đôi trưởng, anh nói gì vậy…”

Chưa kịp nói hết câu thì…

“Chát” – một cái tát mạnh mẽ giáng xuống má phải của Phó Bân, để lại dấu tay đỏ rực.

Trương Dũng đã thẳng tay tát anh ta một cái.

“Phó Bân, năm đó tôi giao cô ấy cho anh chăm sóc, anh chăm sóc thế này sao?”

Ánh mắt Trương Dũng sắc lạnh như lưỡi dao.

Xung quanh, mọi người bắt đầu xì xào:

“ Chỉ đơn giản là chăm sóc thôi ư? Thậm chí còn coi như vợ mình mà “chăm sóc” luôn rồi.”

“Đúng đó, trên mạng còn lan truyền video họ ôm nhau, già rồi mà còn không biết xấu hổ.”

Những lời đó lọt vào tai Trương Dũng.

Một cái tát vẫn chưa đủ hả giận, anh ta nắm chặt tay, thẳng thừng đấm vào mặt Phó Bân vài cú nữa.

“Cú đấm này là để dạy anh làm người! Đừng có lúc nào cũng thèm thuồng vợ người khác!”

“Cú này là để dạy anh làm chồng, ngay cả vợ mình cũng không quan tâm, anh còn là đàn ông à!”

“Cú này đơn giản là tôi không ưa anh! Biến đi cho khuất mắt!”

Phó Bân bị đánh đến mức rơi rụng vài cái răng, hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Cho đến khi Tống Tích Ngọc hét lên:

“Đừng đánh nữa anh ơi, chết người bây giờ!”

Trương Dũng mới chịu dừng tay.

“Hôm nay tao tha cho hai đứa bọn mày, lũ vô liêm sỉ!”

Tống Tích Ngọc vội vàng chạy đến bên Trương Dũng, van xin:

“Không phải như vậy đâu anh, để em giải thích!”

Trương Dũng chẳng thèm nghe quay đầu bỏ đi thẳng, Tống Tích Ngọc thì cuống cuồng đuổi theo, chỉ còn lại Phó Bân nằm sõng soài trên đất, thảm hại như một con chó hoang.

Những người họ hàng đến xem trò cười thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp ảnh, cười cợt và lan truyền khắp các nhóm gia đình, bạn bè trên mạng xã hội.

Đây chính là cái kết của kẻ mê đắm vợ người khác!

Phó Bân lảo đảo đứng dậy, chỉ vào mặt tôi.

“Cả màn kịch này là do cô sắp đặt phải không? Cô và Trương Dũng thông đồng với nhau để lừa tôi!”

Tôi nâng cao giọng để mọi người xung quanh đều nghe rõ.

“Tôi lừa anh điều gì chứ?”

“Anh không phải là đang thèm muốn vợ người khác à?”

“Anh không phải là đang chuẩn bị dẫn người ta đi du lịch vòng quanh thế giới à?”

“Anh không phải vừa dùng tiền bồi thường cái chết của con trai để chữa bệnh cho người khác à?”

“Câm miệng!”

Mắt Phó Bân gần như tóe lửa. Đây là lần đầu tiên tôi dám vạch trần bộ mặt của anh ta trước mặt mọi người.

Phó Bân vốn là người rất coi trọng sĩ diện.

“Kỷ Huệ, cô dám bôi nhọ tôi như vậy sao?”

“Tôi đã là chồng của cô hơn ba mươi năm, cô không biết tôi là người thế nào sao!”

Hừ…

Tôi cười lạnh, lấy ra tờ giấy ly hôn đã chuẩn bị từ trước, ném thẳng vào mặt anh ta.

“Ly hôn rồi, anh với tôi không còn chút liên quan nào nữa.”

Chương 6

Từ sau lần đó, tôi không còn gặp lại Phó Bân nữa.

Tôi vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, thuê một căn phòng nhỏ cho riêng mình. Cuối cùng, tôi nuôi một chú chó, điều mà tôi luôn muốn nhưng chưa từng làm được.

Ngày trước, Phó Bân ghét chó vì cho rằng chúng vừa hôi vừa tốn thức ăn. Giờ thì tôi sống một mình, không còn ai đến chỉ trỏ hay phàn nàn gì nữa.

Cuộc sống của tôi yên tĩnh và an bình.

Hôm nay, tôi đặc biệt đi chợ mua những món mình thích để chuẩn bị tự làm một bữa tiệc nhỏ cho bản thân.

Khi lên lầu, bỗng nhiên có một bàn tay kéo tôi lại từ phía sau.

Tôi giật mình quay đầu lại nhìn thì thấy Phó Bân, đôi mắt anh ta đỏ ngầu, trong mắt hằn đầy tơ máu.

Anh ta xách theo một giỏ xoài và một túi tôm. Ánh mắt anh ta không còn dữ tợn như lần trước mà trở nên cẩn trọng, dè dặt.

“Huệ Huệ, em sống một mình quen không?”

Ngày trước, mỗi khi anh ta gọi tôi bằng cái tên này, tim tôi như tan chảy. Dù lúc đó anh ta có phạm lỗi gì thì tôi cũng đã tha thứ một nửa trong lòng rồi.

Nhưng lần này, tôi chỉ cảm thấy sự ghê tởm sâu sắc.

Tôi mạnh mẽ gỡ tay anh ta ra.

“Đừng gọi tôi như thế, nghe buồn nôn lắm.”

“Đúng lúc, theo tôi đến cục dân chính, chúng ta làm thủ tục ly hôn.”

Sắc mặt Phó Bân đột ngột thay đổi:

“Tôi không đồng ý ly hôn! Tuyệt đối không đồng ý! Em đã là vợ của tôi mấy chục năm, đời này tôi chỉ nhận định một mình em thôi!”

“Chẳng lẽ em quên lời hứa của tôi khi kết hôn, rằng tôi sẽ mãi mãi bên em sao?”

Khi tôi và Phó Bân kết hôn, không có sính lễ, không có vàng bạc, ở một thị trấn nhỏ xa xôi, thậm chí không có tiệc cưới hay chụp ảnh cưới.

Chỉ bằng một câu hứa ngắn gọn, Phó Bân đã buộc chặt tôi suốt hơn ba mươi năm.

Tôi thấy tiếc nuối cho thanh xuân của mình, cảm thấy thật đáng buồn vì đã yêu thương người đàn ông này suốt ngần ấy năm!

“Tất nhiên là tôi sẽ không dễ dàng ly hôn với anh. Tôi đã hỏi ý kiến luật sư rồi, tôi sẽ kiện anh. Mỗi đồng tiền anh đã tiêu cho Tống Tích Ngọc, anh đều phải trả lại cho tôi!”

Nhắc đến Tống Tích Ngọc, khuôn mặt vừa nãy còn tỏ vẻ dịu dàng của Phó Bân lập tức thay đổi.