“Đây là chuyện giữa hai chúng ta, em không được trút giận lên một người vô tội!”

“Sao? Chồng của Tống Tích Ngọc đã trở về, cô ta khinh thường anh rồi, muốn đá anh đi phải không?”

Bị tôi nói trúng tim đen, Phó Bân nhíu mày, im lặng không nói gì thêm.

Lý do duy nhất khiến anh ta đến tìm tôi chỉ có thể là vì Tống Tích Ngọc đã không cần đến anh ta nữa.

Anh ta cố gắng làm lành bằng cách khoe những thứ mình đã mua.

“Phó Bân à Phó Bân, chúng ta đã làm vợ chồng hơn hai mươi năm, anh thậm chí còn không biết tôi dị ứng với xoài và tôm sao?”

“Tôi chỉ dị ứng với hai thứ này, lần trước tôi ăn nhầm còn phải vào viện.”

“Tôi thấy anh mua cho Tống Tích Ngọc, cô ta không cần nên mới đưa cho tôi, đúng không?”

Tôi quay người bỏ đi, Phó Bân lại bám dính như keo.

“Làm sao có chuyện đó? Chẳng qua anh già rồi, trí nhớ kém, lần sau anh sẽ nhớ kỹ.”

“Vợ ơi, về nhà với anh đi, anh hứa từ giờ sẽ chỉ tốt với em.”

Nói xong câu đó, điện thoại của anh ta reo lên. Vừa nhìn thấy tên người gọi, anh ta chẳng hề do dự mà nhấc máy.

“Tích Ngọc?”

“Em nói thật chứ, em muốn ly hôn?”

“Được, anh đến ngay.”

Chỉ trong giây trước, anh ta còn hứa sẽ chỉ tốt với tôi, nhưng ngay giây sau, tất cả đã thay đổi.

Ánh mắt tôi chỉ còn lại sự khinh bỉ.

“Huệ Huệ, anh đi giải quyết chút việc, đợi anh về nhé!”

Anh ta vội vàng chạy đi.

Đợi anh về…

Câu nói này, tôi đã nghe cả chục năm nay.

Giữa Tống Tích Ngọc và tôi, Phó Bân chưa bao giờ phải lựa chọn, vì anh ta luôn đứng về phía cô ta.

Ngày xưa, tôi thật sự ngốc nghếch đợi chờ, hy vọng ngày nào đó anh ta sẽ toàn tâm toàn ý nhìn về phía mình. Nhưng giờ đây, lòng tôi hoàn toàn lặng sóng.

Tôi lấy chìa khóa mở cửa, bước vào nhà và đóng lại. Chú chó nhỏ từ trong nhà hớn hở chạy đến, liếm tay tôi.

Nhìn đi, ngay cả chú chó này còn đối xử với tôi chân thành hơn Phó Bân.

Chương 7

Buổi tối, khi tôi đang chuẩn bị đi ngủ, chú chó Vượng Vượng bỗng nhiên sủa lớn trước cửa, tiếng sủa dữ dội như thể bên ngoài có thứ gì đó không sạch sẽ.

Tôi liếc nhìn qua mắt mèo, đúng là không sạch sẽ thật.

Đó là Phó Bân.

Anh ta cứ gõ cửa không ngừng.

“Vợ ơi, anh sai rồi, xin em cho anh vào.”

“Anh mua món em thích ăn, còn có rượu vang nữa, chúng ta cùng uống một ly được không?”

Tôi không để ý, anh ta càng gõ cửa mạnh hơn. Ngay cả hàng xóm đối diện cũng nhắn tin bảo tôi giữ yên lặng. Không còn cách nào khác, tôi đành mở cửa.

Vừa mở cửa ra thì Vượng Vượng lao tới cắn chặt lấy ống quần của Phó Bân. Anh ta giật mình, liền đá mạnh vào người Vượng Vượng.

“Con chó chết tiệt, dám cắn tao, tao giết mày bây giờ!”

Vượng Vượng rên rỉ, tỏ vẻ oan ức.

Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi giơ tay lên, tát Phó Bân một cái thật mạnh.

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi.

Suốt mấy chục năm qua, tôi không bao giờ để anh ta phải nấu ăn hay giặt giũ, nuông chiều anh ta như một đứa trẻ. Anh ta không thể ngờ rằng tôi lại dám đánh anh ta.

Mắt anh ta ươn ướt:

“Em đánh anh chỉ vì một con súc vật sao?”

“Nó không phải là súc vật, nó là gia đình của tôi.”

“Còn anh, đúng là một con súc vật. Cút đi, nếu còn làm phiền tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Phó Bân hoảng hốt, anh ta lấy chai rượu ra, không mời mà tự bước vào nhà, đặt lên bàn.

Khi thấy chiếc bánh sinh nhật trên bàn chỉ còn một nửa, anh ta gãi đầu ngượng ngùng.

“Vợ ơi, anh xin lỗi, anh quên mất hôm nay là sinh nhật em.”

“Không sao, vẫn còn kịp mà. Để anh cắm nến, chúng ta sẽ cùng ăn mừng.”

“Không cần nữa, đã có người cùng tôi đón sinh nhật rồi.”

Đó là anh Thẩm Bình ở tầng trên, người đã cho tôi thuê căn hộ này.

Chúng tôi là đồng hương, cả hai đều thích chơi cờ và khiêu vũ nên vài tháng qua đã sống rất vui vẻ bên nhau.

Phó Bân tưởng tôi đang nói dối thì bĩu môi cười khẩy.

Tôi cũng không thèm bận tâm đến sự chế nhạo của anh ta.

“Sao? Tống Tích Ngọc lại bỏ rơi aanh rồi à? Nếu không, sao anh lại đến tìm tôi?”

“Anh làm con chó trung thành cho cô ta bao năm, cứ tưởng sắp được thành chính thất, vậy mà chồng cô ta vừa trở về, anh liền hết cơ hội. Không thấy mình đáng thương sao?”

Phó Bân ho vài tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Chồng của Tích Ngọc trở về, anh còn mừng cho cô ấy không hết, sao em lại nghĩ xấu về anh như vậy?”

Anh ta cúi đầu.

“Cô ấy nói Trương Dũng yêu cầu chúng ta cắt đứt quan hệ thì anh ấy mới đồng ý quay lại với cô ấy. Cô ấy cũng không còn lựa chọn nào khác, anh hiểu mà.”

Tôi cạn lời, rõ ràng là bị Tống Tích Ngọc vứt bỏ mà vẫn còn tỏ ra cao thượng, như thể mình là một vị thánh.

Một khuôn mặt già nua lúc bị mất mặt, lúc lại cố lượm lại, lượm rồi lại mất. Tôi chưa từng thấy ai mặt dày đến thế!

Phó Bân châm nến, phấn khởi nắm lấy tay tôi. Anh ta dịu dàng hát bài chúc mừng sinh nhật.

Lần cuối cùng anh ta quan tâm đến sinh nhật của tôi là vào năm tôi vừa sinh con trai.

Khi đó, tôi vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, nhìn Phó Bân đầy tình cảm. Chỉ một chiếc bánh nhỏ thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

Vài năm trước, khi sinh nhật của Tống Tích Ngọc, Phó Bân đã tất bật chuẩn bị mọi thứ.

Anh ta đặt khách sạn, chuẩn bị biểu ngữ, còn mua tặng một món quà sinh nhật xa xỉ.

Khi uống rượu xong, anh ta nắm chặt tay Tống Tích Ngọc và nói hết lòng mình.

“Tích Ngọc, nếu ngày đó anh không kết hôn với Kỷ Huệ, có phải em đã là của anh rồi không?”

“Kỷ Huệ so với em, một người là bùn đất, một người là ngôi sao trên trời. Anh chưa bao giờ yêu cô ta.”

“Chỉ nghĩ đến việc mỗi ngày trở về nhà phải đối diện với gương mặt già nua của cô ta thay vì em, anh đau khổ đến phát điên!”

Tôi đứng ngoài cửa, nước mắt tuôn trào không thể kìm nén. Khi về nhà, tôi thấy cuốn nhật ký của Phó Bân và tìm gặp anh ta, nhưng lại chứng kiến anh ta và Tống Tích Ngọc đang hôn nhau nồng nhiệt.

Hôn nhân mà tôi luôn tưởng là hạnh phúc đã sụp đổ hoàn toàn vào lúc đó.

Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra mình chỉ là kẻ thứ ba, là con hề trong mối quan hệ này, không bao giờ được yêu.

“Phó Bân, anh thật sự nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh sao? Chúng ta không thể quay lại nữa, anh đi đi.”

Chương 8

Phó Bân thổi tắt nến, mắt đỏ hoe, định giở lại chiêu cũ, giả vờ đáng thương.

Ngay khi tôi chuẩn bị gọi cảnh sát, Thẩm Bình mở cửa bước vào.

“Tiểu Huệ, sao em không khóa cửa? Vừa nãy anh nghe có tiếng động lớn, nên qua xem sao.”

Ánh mắt Phó Bân và Thẩm Bình giao nhau, lửa giận trong mắt Phó Bân bùng lên, anh ta hét lớn với Thẩm Bình: “Mày là thằng nào?”

Thẩm Bình, với thân hình cao lớn vạm vỡ, hơn Phó Bân cả một cái đầu, không hề tỏ ra sợ hãi. Anh ta nhìn xuống Phó Bân: “Còn anh là ai? Hôm nay là sinh nhật Tiểu Huệ, tôi chỉ muốn cô ấy có một ngày vui vẻ, không ai được phép làm phiền. Anh đi đi.”

Phó Bân điên tiết: “Tao là chồng của Kỷ Huệ! Mày là cái thá gì mà dám đuổi tao? Nếu có ai phải cút, thì là mày! Đừng xen vào chuyện của vợ chồng tao!”

Tôi đã từng tâm sự với Thẩm Bình về cuộc hôn nhân thất bại của mình và gã chồng tệ bạc.

Thẩm Bình vòng tay qua vai tôi, tự nhiên nói: “Tôi là bạn trai hiện tại của Tiểu Huệ, tôi không có quyền đuổi anh sao?”

Sắc mặt Phó Bân lập tức thay đổi, anh ta chỉ thẳng vào mặt tôi.

“Kỷ Huệ, không lạ gì sao lần này tôi có năn nỉ thế nào em cũng không chịu về nhà với tôi. Hóa ra em lén lút với đàn ông bên ngoài!”

“Em không biết xấu hổ sao? Đã lớn tuổi còn học đòi người trẻ tìm người khác!”

“Đi theo tao về nhà ngay, đừng ở đây làm trò cười cho thiên hạ!”

Tôi đáp lại lạnh lùng: “Những lời đó, tôi cũng gửi lại cho anh.”

Nói rồi, tôi kiễng chân, hôn lên môi Thẩm Bình.

Mùi hương nhẹ nhàng từ cơ thể Thẩm Bình thật dễ chịu. Đôi môi anh mềm mại, và bộ râu cũng không khiến tôi khó chịu chút nào.