Đơn vị luôn sắp xếp công việc ổn thỏa và gần gũi với gia đình liệt sĩ, thường thì cũng không kém gì công việc ở Bắc Kinh.
Tôi nói tiếp: “Bố mẹ cô ta, người thân đều ở Tây Bắc.”
Dì Hạ trầm ngâm rất lâu.
Phụ nữ là người hiểu phụ nữ nhất, tôi biết dì sẽ hiểu ra.
Rốt cuộc điều gì khiến một người phụ nữ rời xa người thân, bỏ lại nơi chốn quen thuộc?
Dì Hạ chợt nhớ đến chính mình, vì theo đuổi Bạch Thành mà rời bỏ cha mẹ, quê hương. Có vẻ như dì ấy bỗng chốc hiểu ra.
“Lục Viễn thật sự nói thế à?”
Tôi gật đầu.
“Tiểu Nhiễm, ly hôn không phải chuyện đùa. Cho dù người phụ nữ kia có ý với Lục Viễn, nhưng dì tin Lục Viễn chưa làm chuyện gì có lỗi với con.”
“Dì Hạ, thật sự chỉ là cô ta có ý với Lục Viễn thôi sao? Anh ta để Ôn Ý ở nhà con! Con không đồng ý! Anh ta nói đây là nhà anh ta, do anh ta quyết, bảo cô ta cứ yên tâm ở lại.”
“Con cảm thấy không chỉ là cô ta có ý với anh ta, mà là hai người họ đều có tình cảm với nhau. Còn con chỉ là hàng rào ngăn cản họ đến với nhau.”
“Tiểu Nhiễm, chẳng phải con rất thích Lục Viễn sao? Con thật sự buông được à?”
“Con luôn nghĩ anh ấy lạnh nhạt với con vì tính cách, là kiểu người cao lãnh. Con thích chính cái vẻ cao lãnh ấy.”
“Nhưng hôm qua con thấy anh ấy dịu dàng nói chuyện với cô ta, chẳng có vẻ gì là cao lãnh cả. Con bảo họ ăn cá, anh ấy nói cô ta không thích, nói cô ta thích ăn mì.”
“Rồi tự tay vào bếp nấu mì cho cô ta. Con quen anh ta ba năm, anh ta chưa từng nấu cho con bữa nào. Con cảm thấy rất tủi thân.”
“Sáng nay, anh ấy còn bảo con đưa sữa bột cho cô ta bồi bổ. Con không muốn cho, nhưng còn chưa kịp nói thì họ đã rời đi cùng nhau rồi.”
“Dì Hạ, con không muốn thích anh ta nữa.”
Tôi cố tình nói như một đứa trẻ bị tổn thương, như vậy mới có thể lay động được dì Hạ.
“Ly đi, dì Hạ ủng hộ con. Ly rồi dì giới thiệu cho con người tốt hơn, đảm bảo hơn đứt Lục Viễn cả chục lần.”
Tôi nhìn dì với đôi mắt long lanh sao sáng.
“Vụ cha con thì nhờ dì nói giúp, con mà nói là cha con không hiểu đâu, chắc còn mắng con nữa.”
“Yên tâm, chuyện với cha con để dì lo. Đúng là nhìn người chỉ thấy được bề ngoài, chẳng ngờ Lục Viễn lại có nhiều mưu tính thế. Dì nhìn lầm người rồi. Dì sẽ đuổi cô ta đi ngay.”
Tôi vội ngăn lại.
“Dì Hạ, đừng, đuổi cô ta đi thì người ta lại bảo chúng ta ức hiếp vợ liệt sĩ, con chỉ muốn ly hôn, không muốn rắc rối thêm.”
“Giận chết dì rồi, dì đi gặp cha con đây.”
Nhìn dì Hạ hùng hổ bỏ đi, tôi đứng sau lưng âm thầm cổ vũ cho dì ấy.
Chỉ cần cha tôi đồng ý, cho dù Lục Viễn không chịu ly hôn, tôi cũng có thể ép buộc anh ta bằng uy của cha, dù là có chút mất mặt.
Tôi tin hiện tại giữa Lục Viễn và cô ta chưa có gì, nhưng bây giờ chưa có, không có nghĩa sau này sẽ không có.
Bảo tôi đa nghi cũng được, bảo tôi bá đạo cũng không sao, nhưng chỉ cần thấy hai người họ dính nhau là tôi thấy khó chịu.
Tôi – một người xuyên không – vốn dĩ chỉ có thể khiến người khác khó chịu, chứ tuyệt đối không thể để bản thân phải chịu uất ức.
Dì Hạ đúng là làm việc có hiệu quả thật.
Tôi vừa dạy xong bọn trẻ thì thấy cận vệ của cha đến tìm.
Tôi hơi thấp thỏm quay về lầu nhỏ của cha.
“Chuyện của Lục Viễn và cô gái kia, cha biết cả rồi. Con thật sự quyết rồi à?”
Tôi gật đầu lia lịa.
“Giữa họ vẫn chưa có tiến triển thực sự, ly hôn không tốt cho danh tiếng của con. Chuyện này cha biết rồi, mấy hôm tới con cứ ở nhà, đừng quay về bên đó nữa.”