Đêm hôm đó, tôi ngủ một giấc thật sâu, thật ngon.
Sáng hôm sau mở điện thoại, đoạn ghi hình từ livestream đã leo lên top tìm kiếm.
Hiệp hội Bảo vệ Động vật Hải Thành đã chính thức khai trừ Lâm Tử Vi.
Hành vi của cô ta bị xác định vi phạm điều lệ, sẽ bị khởi tố.
Chỉ sau một đêm, cô ta phải gánh hai vụ án trên người.
Vài ngày sau, Hứa Thành Chu và mẹ tôi quay lại Hải Thành.
Khi nhìn vào ánh mắt đờ đẫn vô hồn của mẹ,
Tôi mới hiểu vì sao hôm qua Hứa Thành Chu lại gọi cho tôi điên cuồng như thế.
Không chỉ vì chuyện của Lâm Tử Vi.
Mà còn vì mẹ tôi đã xem livestream và bị sốc nặng.
Bệnh Alzheimer của mẹ tái phát.
Giờ bà không nhớ rõ mọi thứ, cũng chẳng nhận ra người thân.
Hứa Thành Chu muốn tranh thủ lúc mẹ còn tỉnh táo, để tôi nói với bà vài câu.
Nhưng tôi không nghe máy một cuộc nào cả.
Hứa Thành Chu đứng trước mặt tôi, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, trông mệt mỏi vô cùng.
“Lãm Nguyệt, những chuyện Lâm Tử Vi làm trước kia, anh và mẹ thật sự không hề biết.”
“Năm năm nay, em đã chịu quá nhiều ấm ức… Anh xin lỗi. Em muốn gì, cứ nói, anh đều chấp nhận.”
Tôi gật đầu:
“Tôi chỉ có một yêu cầu.”
“Tôi muốn có một ngôi nhà của riêng mình.”
Hứa Thành Chu khựng lại.
Anh ta thông minh, tất nhiên hiểu rõ tôi đang ám chỉ điều gì.
“Em vẫn muốn đoạn tuyệt?”
“Lãm Nguyệt, chúng ta là anh em ruột, em thật sự nỡ lòng sao?”
“Năm năm qua, chẳng phải tôi vẫn sống như thế à?”
Tôi nhìn anh ta, giọng đều đều:
“Nói thật, tôi hận Lâm Tử Vi, nhưng người tôi hận nhất, chính là anh và mẹ.”
“Là anh em ruột, vậy mà chưa một lần hai người tin tưởng tôi.”
“Những năm tháng bị đón về từ quê lên nhà họ Hứa, là quãng thời gian đau khổ nhất trong đời tôi.”
Sắc mặt anh ta trắng bệch, vội nắm lấy tay tôi.
“Lãm Nguyệt, là anh và mẹ đã lơ là em, là chúng ta sai.”
“Nhưng… thật sự không thể đoạn tuyệt. Mẹ chỉ có một đứa con gái là em. Bây giờ bà bệnh rồi, mà em lại không có ở bên cạnh, em bảo bà phải đau lòng đến mức nào?”
“Khi bà còn khỏe mạnh, có bao giờ bà nhớ đến tôi đâu.”
Tôi rút tay lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta, ánh mắt đầy kiên định:
“Mấy ngày qua, anh đã chuyển cho tôi tổng cộng hai mươi vạn. Số tiền đó là thứ tôi xứng đáng nhận, nên tôi sẽ không trả lại.”
“Từ khi tôi dọn ra khỏi nhà họ Hứa, tôi mong rằng các người đừng đến tìm tôi nữa.”
“Cả đời này, hãy coi như chưa từng quen biết.”
Đồng tử anh ta rung lên, vành mắt đỏ ửng.
Im lặng hồi lâu mới cất giọng hỏi:
“Phải làm thế nào… thì em mới chịu tha thứ cho bọn anh?”
Tôi thở dài.
Thật ra câu hỏi đó, năm năm qua tôi cũng từng tự hỏi mình.
Ban đầu tôi nghĩ, chỉ cần Hứa Thành Chu chịu đến xin lỗi, thừa nhận anh ta nhìn lầm người, hiểu lầm tôi, thì tôi sẽ tha thứ.
Nhưng rồi tôi liên tục bị đuổi việc, cuối cùng phải làm nghề khuân xác kiếm sống.
Ý nghĩ tha thứ ấy dần dần tan biến.
Vô số đêm, cảm xúc trong tôi từ tủi thân, thất vọng, đến căm hận.
Đến giờ phút này, cho dù anh ta có quỳ xuống xin lỗi, tự hại mình, thậm chí là chết đi,
Tôi cũng không muốn tha thứ nữa.
Tương lai, tôi chỉ muốn sống cuộc đời của riêng tôi.
Vì vậy, tôi lắc đầu:
“Anh chẳng cần làm gì cả.”
“Chỉ cần đừng bao giờ tìm tôi nữa.”
Tôi rời khỏi nhà họ Hứa.
Trực tiếp mua nhà trả hết một lần.
Hứa Thành Chu chuyển thêm rất nhiều tiền vào tài khoản của tôi, đủ để tôi sống sung túc cả đời.
Kể cả sau này có con, cũng chẳng phải lo nghĩ gì.
Tôi đón nhận số tiền đó một cách không hề áy náy.
Cho thì cứ nhận, dại gì mà từ chối.
Sau khi chuyển vào nhà mới, tôi mới thật sự có cảm giác thuộc về.
Tâm trạng cũng dần bình ổn, rất hiếm khi nghĩ về bọn họ nữa.
Tôi đã âm thầm đến tìm Thẩm Lam.
Hiện tại, Thẩm Lam đang bán xe ở một đại lý 4S.
Tôi trực tiếp đặt một chiếc, đứng tên cô ấy.