Giang Tiểu Bạch luôn ở bên cạnh chăm sóc tôi, dù tôi có đuổi cũng không đi.

Tôi không muốn cậu ấy thấy tôi trong tình trạng này.

Tôi ăn không được, cậu ấy cũng không ăn.

Mỗi lần tôi đau dạ dày đến rơi nước mắt, cậu ấy cũng khóc cùng tôi.

Tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại tốt với tôi như vậy, chúng tôi mới quen nhau chưa đầy một tháng mà.

Sau này tôi mới biết, hóa ra cậu ấy luôn lừa dối tôi.

08

Hôm đó, tinh thần tôi rất tốt, khẩu vị cũng tốt hẳn lên.

Tôi muốn ăn rất nhiều thứ, muốn ăn lẩu, xiên cay, bún ốc, đồ nướng, đồ chiên…

Ban đầu, nghe tôi muốn ăn, Giang Tiểu Bạch rất vui, đã chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài mua cho tôi.

Nhưng khi nghe tên các món tôi muốn ăn, cậu lập tức từ chối, “Không thể ăn những thứ này, sẽ hại dạ dày, chờ bệnh khỏi rồi hãy ăn.”

“Không còn cơ hội nữa, là bệnh ung thư giai đoạn cuối, sao có thể khỏi được?”

“Nhất định sẽ khỏi.”

Giang Tiểu Bạch đột nhiên lại tin vào những điều huyền bí.

“Ăn chút cháo bí đỏ nhé.”

Cậu thành thạo rót cháo ấm từ bình giữ nhiệt ra, đưa cả bát đến trước mặt tôi.

Mấy ngày nay, tôi không ăn được gì khác, chỉ có thể cố uống chút cháo. Đều là cậu nấu, mỗi ngày đều khác nhau. Hơi nóng bốc lên trước mặt, đột nhiên mắt tôi cay xè.

Dạ dày tôi luôn không tốt, trước đây khi bệnh, đều là Giang Dụ nấu cháo cho tôi ăn.

Anh rất ghét nấu ăn, nhưng vì tôi mà nghiên cứu công thức, học đủ cách nấu khác nhau, thay đổi để tôi ăn nhiều hơn, nhanh chóng khỏi bệnh.

Sau này, kỹ năng nấu ăn của anh càng ngày càng tốt, nhưng số lần nấu cho tôi lại ngày càng ít đi.

Anh mất kiên nhẫn với tôi, bắt đầu đặt đồ ăn ngoài cho có lệ, cuối cùng anh luôn nói anh rất bận, nói tôi quá yếu đuối, tại sao nhất định phải ăn cháo do anh nấu chứ?

Sức lực như bị rút dần, tôi không muốn động đậy nữa, “Đút tôi ăn đi.”

“Được.”

Dù tôi đưa ra yêu cầu vô lý cỡ nào, Giang Tiểu Bạch cũng đều đáp ứng tôi. Nỗi cay đắng trong lòng càng lớn, nước mắt tôi rơi từng giọt từng giọt.

Sau khi bình tĩnh lại, ý nghĩ muốn ly hôn càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Tôi muốn nhanh chóng kết thúc mối quan hệ hôn nhân với Giang Dụ khi tôi vẫn còn giữ được thể diện.

Kể từ lần cãi nhau không vui vẻ đó, tôi đã hơn một tháng không gặp Giang Dụ.

Có lẽ anh ta lại đang chìm đắm trong vòng tay êm ái của ai đó, đã sớm quên mất sự tồn tại của người vợ trên danh nghĩa này.

Tôi không vui, anh ta cũng đừng hòng thoải mái.

Sau khi bảo Giang Tiểu Bạch đi, tôi cầm điện thoại lên.

Do bị tiêm quá nhiều, tôi bị di chứng run tay, gần như không cầm chắc được điện thoại.

Để ép Giang Dụ xuất hiện, tôi dùng bàn tay run rẩy, chỉnh sửa từng tấm ảnh thân mật của Giang Dụ và Tống Lê, đăng từng tấm lên mạng.

Như một hòn đá ném vào hồ nước yên tĩnh, lập tức dấy lên ngàn đợt sóng.

Giang Dụ là người từng lên trang bìa tạp chí tài chính, không những có sự nghiệp thành công, mà còn trẻ trung, đẹp trai, phong độ.

Dù không phải ngôi sao nổi tiếng, nhưng cũng có nhiều người hâm mộ. Rất nhanh, tin tức về Giang Dụ liền leo lên hot search, gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi.

[Trời ơi, hình tượng của Giám đốc Giang sụp đổ rồi, khi phỏng vấn nhắc đến vợ, ánh mắt anh ta đầy yêu thương, hóa ra tất cả đều chỉ là diễn.]

[Thật tồi tệ, mỗi ngày một bao xi măng để phong ấn trái tim, nghe nói họ yêu nhau từ thời còn đi học, đã ở bên nhau mười hai năm rồi, sao có thể nói thay đổi là thay đổi ngay được chứ?]

[Đàn ông luôn thích những cô gái dịu dàng, nghe lời, phu nhân của Giang Dụ quá mạnh mẽ, ai mà chịu nổi chứ?]

[Sốc! Bệnh nhân mà tôi chăm sóc hàng ngày lại là phu nhân của Giám đốc Giang, tôi thật sự rất tức giận. Phu nhân mắc bệnh nặng, mỗi ngày đều phải chiến đấu với bệnh tật, còn Giám đốc Giang thì không quan tâm, lại đi chơi bời với người phụ nữ khác, anh ta nhất định sẽ hối hận.]

…..

Nhiều chuyện về Tống Lê cũng bị phanh phui.

Hóa ra, không chỉ mập mờ với Giang Dụ, cô ta còn cặp kè với hai ba cậu ấm nhà giàu khác.

Không chỉ có đời sống tình cảm hỗn loạn, nhân phẩm của cô ta cũng không tốt, từng bắt nạt bạn học trong nhiều năm.

Sự việc tiếp tục lan rộng, cả hai bị chỉ trích nặng nề.

Do ảnh hưởng, cổ phiếu công ty của Giang Dụ lao dốc, tổn thất nghiêm trọng. Tống Lê bị đuổi học, không dám ra ngoài gặp ai.

Thấy họ bị trừng phạt, tôi bật cười, thật sự hả dạ. Nhưng cười mãi, tôi không kìm được mà khóc nức nở, cả người run rẩy. Cuối cùng thì cũng đi đến bước này.

Không ngoài dự đoán, Giang Dụ nhanh chóng tìm đến tôi.

Anh ta rất chú trọng hình tượng, luôn chỉn chu không một vết nhơ. Nhưng lúc này đây, đứng trước mặt tôi, anh ta lại tiều tụy, râu mọc dài cũng không buồn cạo.

“Tô Tô, họ nói em bị bệnh, anh không tin, chắc chắn em lại đang lừa anh.”

09

Tôi tưởng anh ta đến để tính sổ, cười tự giễu, “Là thật đấy, Giang Dụ, anh vui không? Như anh mong muốn, một người độc ác như tôi, cuối cùng cũng bị quả báo rồi.”

Mỗi từ nói ra đều như một lưỡi dao đâm mạnh vào ngực anh ta.

“Đều là lời nói lúc tức giận thôi, anh không muốn em rời xa anh.”

Vừa mở miệng, nước mắt Giang Dụ đã rơi, hai tay buông thõng bên cạnh nắm chặt rồi lại thả lỏng, run rẩy không kiểm soát được.

“Mới thế này mà đã không chịu nổi rồi, vậy mỗi đêm khi tôi đau dạ dày đến gần chết, anh lại quay lưng nói chuyện vui vẻ với người khác…”

“Đừng nói nữa, anh xin em đấy.”

Anh ta đau khổ bịt tai lại, không dám nghe tiếp.

“Anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa bệnh cho em, em sẽ nhanh khỏe lại thôi.”

Tôi không hiểu, “Giang Dụ, đến giờ phút này rồi, anh làm ra vẻ chân tình cho ai xem? Thật là buồn nôn.”

Trên bàn đặt hai bản thỏa thuận ly hôn, tôi bực bội gõ ngón tay lên bàn, ra hiệu anh ta mau ký tên.

Anh ta nhìn chằm chằm vào bàn rất lâu, cầm bút mà tay run rẩy không ngừng, vài lần không cầm nổi còn làm rơi xuống bàn, chỉ có hai chữ ký mà anh ta phải mất rất lâu mới hoàn thành.

Anh ta tự nguyện ra đi tay trắng, để lại toàn bộ tài sản cho tôi, “Tô Tô, xin lỗi, là anh đã đánh mất em.”

Như thể một cơn tức nghẹn ở ngực đột nhiên tan biến. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng dâng lên một nỗi buồn, từ nay thật sự chỉ còn lại một mình.

“Giang Dụ, từ giờ thật sự sống chết không gặp lại nữa.”

Ra khỏi cục dân chính, tôi thấy Giang Tiểu Bạch.

Trời tháng sáu rất nóng, nhưng tôi lại thấy lạnh, Giang Tiểu Bạch giúp tôi khoác áo.

Tôi ngước mắt nhìn cậu, nhìn khuôn mặt giống hệt Giang Dụ lúc mười tám tuổi, không muốn tiếp tục diễn nữa.

“Tiểu Giang Dụ, cảm ơn cậu đã vượt qua thời gian dài đằng đẵng, từ quá khứ đến đây, để cùng tôi trải qua những ngày tháng khó khăn nhất.”

“Cảm ơn cậu, đã cho tôi cảm nhận được tình yêu và được yêu chân thành, cậu về đi.”

Đôi mắt cậu ta mở to, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, nước mắt trào ra, “Xin lỗi, anh không biết mình của tương lai lại trở thành như vậy, anh đúng là một kẻ khốn nạn.”

Cơ thể của Tiểu Giang Dụ dần trở nên trong suốt.

Tôi đoán không sai, chỉ cần tôi nhận ra cậu ta, cậu ta sẽ biến mất.

“Trở về rồi, đừng làm phiền tôi nữa, được không?”

“Anh có thể ôm em một lần nữa không?”

Cậu ta khẩn cầu.

“Không được.”

Tôi khẽ mỉm cười, lắc đầu, không muốn nhìn thấy cậu ta biến mất trước mắt mình, tôi quay người bỏ đi.

“Rầm!” Một chiếc xe tải mất lái lao tới, tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị lực va chạm mạnh hất văng ra.

“Tô Tô, cẩn thận…” Giọng nói từ phía sau đầy đau đớn xé lòng.

Tôi bị hất văng ba bốn mét, rơi nặng nề xuống đất, đầu bị thương nặng, khắp người máu chảy không ngừng.

Tai ù đi, tầm nhìn mờ dần, hai bóng hình Giang Dụ lảo đảo chạy về phía tôi.

Tai nạn luôn đến bất ngờ, khiến người ta không kịp trở tay.