8

Mùa đông qua đi, lại thêm một vòng xuân thu.

Phía nam bị lụt lội, đến mùa thu lại gặp nạn châu chấu.

Ta thấy nơi cửa chợ dán cáo thị, nói rằng triều đình đã phát lương cứu nạn, lại còn phái Tử Thần Quân đi tuần tra quan viên hai sông.

Trong quán trà, ông lão kể chuyện từng trải nhiều, lúc rảnh rỗi vỗ cây phách, nói rằng khi nam phương gặp nạn, thế đạo tất loạn, thế đạo loạn thì dễ sinh ra loạn dân.

Tử Thần Quân chuyến này đi, cứu trợ chỉ là thứ yếu, nhiệm vụ quan trọng nhất là dẹp yên bạo loạn tại địa phương.

Ta trở về, cầm sổ sách tính toán cả đêm.

Sáng hôm sau, Tử Thần Quân vừa ra khỏi phủ, ta liền gọi lại.

Lúc ấy chưa đến giờ Dần, trời còn tối đen. Ngài khoác áo hồ cừu đen, khuôn mặt trắng như ngọc ẩn trong bóng đêm, trông còn lạnh lẽo hơn cả sương thu.

Ngài yên lặng hỏi:

“Chuyện gì?”

Ta từ trong tay áo rút ra một mảnh vải đã được cắt may, đưa tới:

“Nghe nói chủ thượng sắp đi về phương Nam cứu nạn, nên ta đến đưa tiễn.

Tám trăm bộ áo đông, mười ngày sau có thể đến lấy.

Vải là loại mà chủ thượng đang cầm, phương Nam không lạnh như phương Bắc, ta đoán chừng áo này đủ ấm cho dân vùng nạn.

Chỉ là thời gian gấp rút, cắt may có phần thô sơ, mong chủ thượng đừng chê.”

Dân có đủ cơm ăn áo mặc, lòng nghĩ đến bạo loạn sẽ ít đi.

Còn việc tám trăm bộ có đủ không, ta thực không thể làm thêm được nữa.

Tử Thần Quân thoáng nhìn qua mảnh vải trong tay, rồi cúi xuống nhìn ta, người xưa nay thờ ơ bỗng thêm vài phần kính trọng, có lẽ đây là lần đầu ngài nhìn ta nghiêm túc.

Giọng ngài lạnh lùng, không nói nhận hay không nhận, chỉ nói:

“Lễ này của ngươi thật quá nặng.”

Chẳng những nặng mà là toàn bộ tài sản của ta, năm nay coi như mất hết vốn liếng!

Lòng ta đau như cắt, nhưng mặt vẫn cười lớn, tỏ vẻ hào sảng:

“Ô, chủ thượng đã có ơn lớn với ta, trước đây từng nói phát đạt rồi sẽ báo đáp.

Huống hồ—thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách!

Ngày xưa cũng có tiểu thư thế gia quyên tặng trang sức châu báu, ta chỉ học theo người xưa thôi.

Tiệm ta ở Tứ Tỉnh Phố, nay cũng có chút danh tiếng, chủ thượng có rảnh thì cứ đến chơi.”

Sợ làm lỡ việc lên triều, ta vội vàng từ biệt, quay người đi nhưng lại bị gọi lại.

Đôi mắt đen sâu thẳm của ngài nhìn chằm chằm vào ta, một lát sau, ngài khẽ cúi người, nói:

“Đa tạ Lâm nhị tiểu thư vì nghĩa lớn.”

Hai tháng trôi qua, sắp đến cuối năm.

Cuối năm là thời điểm bận rộn nhất của các thương gia, ta thay đồ nam, cùng Giang Thiếu Thu đi Tô Châu lấy vải.

Đây là lần đầu tiên ta đi buôn, khác xa với những gì ta tưởng tượng.

Đi buôn thật ra vất vả như vậy.

Sợ gặp cướp, trên đường không dám khoe giàu. Đoàn buôn toàn là nam nhân, ăn uống cần nhiều dầu mỡ, ngay cả món mặn cũng toàn là thịt mỡ.

Đi qua một vùng quê hẻo lánh, chẳng biết sao giữa mùa đông lại mưa to đến thế, chúng ta phải trú trong hang núi, xung quanh lạnh cắt da cắt thịt.

Mấy người làm bận rộn nhóm lửa, áo ngoài và giày ướt được hong khô bên lửa, trong không khí bốc lên mùi chua chát khó tả, ta ngửi thấy mà buồn nôn, bèn viện cớ buồn ngủ, lui vào góc ngồi.

Lần này ngay cả thịt mỡ cũng không có, ta lấy ra một chiếc bánh đã nguội lạnh, cắn một miếng suýt làm gãy răng.

Một túi nước được đưa đến.

Ta ngẩng đầu lên, là Giang Thiếu Thu, đệ ấy không biết đã ngồi cạnh ta từ khi nào.

“Phong sương dãi dầu, ta đã nói để tỷ ở kinh thành chờ lấy vải rồi. Đi chuyến này có hối hận không, đại tẩu?”

Vải Tô Châu, ta muốn tự mình xem.

Người khác vận chuyển về, có lẽ chỉ là một phần nhỏ—biết đâu còn có thứ ta ưng ý hơn?

Ta nuốt miếng bánh đã tan ra nhờ nước, lắc đầu, nói:

“Không hối hận.”

Năm nay ta mười sáu tuổi, đã tự mình kiếm được tiền.

Nhìn lại một năm trước, để cứu lấy mạng sống của mẫu thân, ta phải quỳ xuống cầu xin, không ngừng quỳ.

Nhìn xa hơn nữa, khi đưa cho người khác vài miếng bánh thịt, cũng phải bớt phần ăn của mình.

Đôi khi nghĩ lại, ta cũng không oán hận Tống Thư Bạch, khi hắn đã có công danh, vài miếng bánh thịt chẳng là gì, mỗi bữa muốn ăn gà quay cũng không phải chuyện khó.

Ta từng nghĩ đó là ân tình lớn, nhưng trong mắt hắn, chẳng qua chỉ là một chút ơn nhỏ.

Chút ơn nhỏ, muốn hắn dốc sức báo đáp, thật sự là quá khó.

Người ta nói, nữ nhân như hoa, càng lớn càng nở rộ, càng đẹp hơn.

Nhưng ta càng lớn càng xấu đi.

Giờ tay ta, mặt ta đều bị nứt nẻ, tai thì có cước khí, da dẻ đen đi, gầy hơn, khắp người đầy bụi bặm, chẳng có gì tốt.

So với năm trước, chỉ cao thêm vài phần. Nhưng ngoài dung mạo ra, số phận nằm trong tay ta.

9

Vải từ Tô Châu vừa mới vận chuyển về chưa đầy ba ngày, ta đã nhận được đơn hàng lớn đầu tiên.

Người đến là quản gia của phủ Lăng, mua năm mươi cuộn vải dày và năm mươi cuộn vải mỏng, nói là để may y phục cho gia nhân trong phủ.

Lăng phủ là đại tộc, mua cả trăm cuộn vải không có gì lạ.

Lạ là họ lại mua từ ta.

Những gia tộc như Lăng phủ, vốn có nguồn cung cấp cố định, đâu dễ dàng ra ngoài mua vải từ cửa tiệm lạ.

Vì chuẩn bị tám trăm bộ áo đông gửi cho Tử Thần Quân, ta gần như tiêu sạch tài sản. Tính lại sổ sách, số bạc này gần như đã được trả lại cho ta một nửa.

Ha! Đây là chuyện gì vậy?

Ta khẽ gõ bàn tính, rồi nói với quản gia:

“Xin lỗi, việc này ta không thể làm được.”

Quản gia nhướng mày, giận dữ hỏi:

“Chưởng quỹ có ý gì?”

Ta mỉm cười nhẹ nhàng, lễ phép đáp:

“Thưa đại thúc, thực sự là không thể làm được. Xin nhắn với chủ thượng nhà ngài, ngài ấy hiểu ý ta.”

Mẫu thân ta sống dưới tay chủ mẫu bao năm nay, bị cắt xén tiền tiêu vặt là chuyện thường tình.

Từ khi chân bà ấy bị đánh hỏng, đi lại khó khăn và trông khó coi, bà ấy thích nằm trên giường, không ra khỏi phòng, hoàn toàn mất sự sủng ái của phụ thân ta.

Nay ta mở tiệm, ba tháng gửi bạc về cho mẫu thân một lần.

Để bà ấy có thể ăn trái cây theo mùa vào mùa hè, và đốt lửa ấm vào mùa đông.

Ta là con gái đã gả đi, đến thăm quá thường xuyên thì sợ chủ mẫu kiếm chuyện, sau lưng lại làm khó bà ấy.

Ta còn nhờ người gửi cho bà ấy một con vẹt, đã được dạy nói câu “đại cát đại lợi” và “trường mệnh phú quý.”

Thái Liên gửi tin báo rằng mẫu thân cuối cùng cũng béo lên một chút, những ngày không có việc gì làm, bà ấy cũng trò chuyện với con chim, rồi cho nó ăn mấy hạt thóc.

Ta sờ vào vòng eo gầy guộc sau chuyến buôn bán, nghĩ rằng mẫu thân sống tốt hơn một chút, ta chịu khổ nhiều hơn cũng chẳng sao.

Phụ thân ta giờ đây chạy chọt khắp nơi, cuối cùng cũng đạt được điều ông ta mong muốn, thăng quan một cấp và chuyển cả gia đình đến Trường An.

Lần này xung quanh không còn những nhà nghèo khổ nữa.

Phụ thân đắc ý trên quan trường, thân phận của tỷ tỷ ta cũng theo đó mà lên cao.

Nghe mẫu thân nói, chủ mẫu vốn đã để mắt đến công tử nhà Thị lang Bộ Hộ cho tỷ tỷ, nhưng giờ đây lại thấy không xứng đáng nữa, họ muốn vươn cao hơn.

Cái vươn cao này, chính là nhắm đến Tử Thần Quân, Lăng Túc.

Triều đại có thể thay đổi, nhưng các thế gia thì vẫn vững như bàn thạch, khi cần có thể ảnh hưởng đến vương quyền.

Tử Thần Quân xuất thân từ Lăng phủ, một gia tộc danh giá nhất.

Còn trẻ mà đã nắm quyền lớn, là gia chủ Lăng ohur, thậm chí chữ “Thần” trong phong hiệu của ngài là chữ chỉ dành cho hoàng đế.

Tử Thần Quân đã gần ba mươi mà vẫn chưa có chính thê.

Đừng nói chính thất, ngay cả vị trí trắc thất của ngài cũng khiến người ta tranh giành đến vỡ đầu.

Phụ thân ta khéo léo sắp đặt, nhờ người mai mối, mời Tử Thần Quân đến dự tiệc.

Đây là lần thứ hai ngài đến Lâm phủ, lần trước ta đã làm hỏng chuyện.

Lần này phụ thân ta dốc hết sức lực, ngay cả chủ mẫu cũng tự mình xuống bếp nấu canh.

Trong phủ có quý khách, ta là người không được hoan nghênh, ngồi cùng mẫu thân một lát rồi rời đi, nhưng lại gặp Lâm Tuyết ở hành lang.

Nàng ta ăn mặc lộng lẫy, đeo khuyên tai vàng ròng, mặc chiếc áo làm từ vải mây quý hiếm, đến tiệm của ta cũng chỉ có vài cuộn.

Phụ thân đã sắp xếp sẵn, bảo nàng ta dâng trà cho Tử Thần Quân.

” Lâm phủ có con gái lớn khôn, nuôi trong khuê phòng người chưa biết.” Dù là chính thê hay trắc thê, cũng phải thử mới biết.

Ta nghĩ Lâm Tuyết hẳn rất mong muốn cơ hội này, chuỗi tràng hạt Phật trên tay nàng ta, lần trước ở Bạch Vân Tự, ta đã thấy Tử Thần Quân đeo nó.

Rõ ràng nàng ta đã phải lòng Tử Thần Quân ngay từ lần gặp đầu tiên.

Lâm Tuyết chặn ta lại, cười mỉa mai:

“Lâm Khê, nghe nói ngươi đi buôn, ngày ngày chen chúc với đám nam nhân ăn ngủ cùng nhau, không thấy bẩn sao?

Nhị tiểu thư của Lâm phủ, quả thật càng sống càng không biết xấu hổ.”

Ta chẳng buồn đáp lại, chỉ lướt qua nàng ta, mắt không nhìn nàng ta, lười nhác nói:

“Nếu thấy bẩn, vậy ngươi đừng mặc. Chiếc áo mây ngươi đang mặc là do ta vác từ Tô Châu về.”

Những chuyện xảy ra sau đó không cần nghe ngóng cũng biết, cả kinh thành đều truyền tai nhau câu chuyện tuyệt vời này.

Lâm Tuyết bưng trà dâng lên phụ thân và Tử Thần Quân khi họ đang bàn chuyện. Phụ thân giả vờ tức giận:

“Tiểu nữ trong nhà quen tự do, đến nỗi quên mất quy củ, ngay cả cửa cũng không biết gõ, làm phiền chủ thượng thật là mất hứng.

Thực là do ta dạy con không nghiêm, hay để tiểu nữ gảy một khúc đàn chuộc tội cùng chủ thượng?”

Tử Thần Quân vốn luôn nghiêm khắc, vậy mà lần này hiếm khi nói một câu:

“Ngài không cần quá khiêm tốn, tiểu thư quý phủ thực ra hành sự chu toàn, hơn xa nhiều nữ tử khác.”

Ngài vốn lạnh nhạt với chuyện nữ sắc, nhưng lại khen ngợi một nữ tử như vậy, là chuyện chưa từng có.

Khắp nơi đều đồn rằng, đại tiểu thư Lâm phủ sắp gặp phúc, có lẽ hỷ sự đã gần kề.

Tiệm ở Tứ Tỉnh Phố tuy có tiếng, nhưng còn nằm trong con hẻm nhỏ. Ta vừa mở một tiệm mới trên phố Minh Thủy, gần Trường An Đạo.

Tiệm mới khai trương, công việc bề bộn, ta bận đến mức không có lúc nào thảnh thơi.

Khi mọi thứ cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo, đã là nửa tháng sau. Ta thay y phục nam, chuẩn bị ra ngoài bàn chuyện làm ăn.

Không ngờ vừa ra cửa đã bị chặn lại.

Tử Thần Quân mặc trường bào xanh, nhìn ta cười như không cười:

“Tiểu công tử định đi đâu để vui chơi?”

Ngài cao lớn, khi mở miệng, khí thế của một người đứng đầu nhiều năm khiến ta bất giác toát mồ hôi lạnh.

Dù thời đại có cởi mở đến đâu, nữ nhân thường xuyên mặc nam trang vẫn không phải là chuyện hay.

Ta ngượng ngùng nói:

“Sao chủ thượng lại rảnh rỗi ghé qua…”

“Hôm nay là ngày nghỉ, ta đến xem tiệm của ngưoi—thật không tệ.”

Tử Thần Quân đích thân đến, tiệm nhỏ của ta đương nhiên rực rỡ hẳn lên.

Ngài thực sự quá nổi bật, chỉ đứng một lát mà nữ khách trong tiệm đã đông lên trông thấy.

Chỉ tiếc là ngài đến không đúng lúc, hôm nay ta có hẹn với ông chủ Mã từ Sơn Tây để bàn chuyện làm ăn.

Ta thầm thở dài, đành ngoan ngoãn lui vào chuẩn bị trà—xem ra chỉ còn cách sai nha hoàn đến xin đổi lịch.

Lăng Túc bỗng quay người hướng về cửa, liếc mắt nhìn ta.

Ngài là người tinh tường, liếc mắt một cái đã đoán ra điều ta nghĩ:

“Đi thôi, đi đâu? Để ta đưa đi.”

Bán lẻ từng món quần áo chỉ là chuyện nhỏ, điều quan trọng nhất là các khách hàng lớn mua sỉ.

Cơ hội đến thì phải nắm lấy, ta thực sự rất muốn bàn thành công vụ này, nên không khách sáo nữa, cảm tạ ngài, rồi mang đồ đi ngay.

Đi được một đoạn, Tử Thần Quân bỗng nói:

“Đây là lần thứ tư chúng ta gặp nhau.”

Ta đang định phụ họa thì nghe ngài nói tiếp:

“Lần nào ngưoi cũng để lại ấn tượng sâu sắc.”

Ta nhất thời lặng thinh.

Tính ra, nào chỉ là sâu sắc.

Lần đầu gặp, ta bị dồn đến bước đường cùng, cầm dao trước mặt mọi người, liều mạng cứu tiểu nương.

Lần thứ hai, ta hỏa táng chồng, đem tro hắn rải đi, bị coi là người bất kính với chồng đã khuất, trở thành người phụ nữ có danh tiếng tồi tệ nhất Thượng Kinh.

Lần thứ ba… Ừ, lần này khá hơn, ta đã tặng ngài tám trăm bộ áo đông.

Vừa vớt vát chút mặt mũi, thì lần thứ tư gặp lại, ta lại mặc nam trang, để ngài bắt gặp.

Ta có chút ngượng ngùng:

“Không ngờ trong mắt chủ thượng ta lại là thế này, thật ra bình thường ta rất đỗi bình thường…”

Ngài lười biếng nói:

“Bình thường thế này cũng chẳng có gì không tốt, hơn xa vạn nữ tử khác.”

Ta đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy ngài thở dài, giọng nói mang theo chút ít thương cảm hiếm hoi:

“Mấy năm nay, ngươi đã sống đúng là không dễ dàng gì.”

Vì phải đi bàn chuyện làm ăn, hôm nay ta mặc nam trang nhưng quần áo đều rất chỉnh tề.

Phụ thân ta từng dạy, trên thương trường, người ta dựa vào y phục mà đoán người.

Vì vậy, ta mặc bộ được cắt may khéo léo nhất của tiệm.

Tay áo thêu chìm hoa văn mây bằng chỉ vàng, đai lưng bằng ngọc xanh biếc, tôn lên vẻ trang nhã quý phái.

Tay ta đeo một chiếc nhẫn ngọc bích, xanh biếc trong suốt.

Ta bỗng có chút đắc ý, ưỡn thẳng lưng, ngẩng đầu cười kiêu ngạo với Tử Thần Quân:

“Tuyết gió dập vùi ta hai ba năm, có gì phải sợ, chủ thượng ngài xem, ta chẳng phải vẫn nguyên vẹn mà vượt qua hay sao?”

Tử Thần Quân nhìn ta chăm chú, bỗng giơ một ngón tay, chọc lên trán ta, suýt chút nữa khiến ta ngã ngửa:

“Ngưoi giỏi lắm! Thật là giỏi.”

Ta ôm trán lui lại, ánh mắt vô tình chạm vào ánh mắt của ngài.

Người luôn lạnh lùng nghiêm nghị, lúc này khóe mắt và chân mày đều ngập tràn ý cười.

Ồ, thực ra… trông ngài rất đẹp.

Scroll Up