7

Đây là lần đầu tiên tôi ở cận kề cái chết đến vậy.

Con dao của hắn đã giơ cao, chỉ cần hạ xuống là đâm thẳng vào đầu tôi.

Có lẽ đây là lúc cái chết sẽ đến với tôi.

Đôi chân không thể kiểm soát, tôi đã quên mất phản ứng cơ bản nhất bây giờ là phải chạy trốn.

Thậm chí tôi đã tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Rồi “ầm” một tiếng, tôi nghe thấy tiếng con dao rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, cánh tay tôi truyền đến một cơn đau dữ dội.

Tôi hoảng sợ mở mắt, thấy vài bảo vệ và cảnh sát đang chạy đến để khống chế hắn.

Con dao trong tay trái của hắn đã rơi xuống đất.

Nhưng con dao bên tay phải, trước khi nó bị đánh rơi đã rạch một vết rất sâu trên cánh tay tôi.

“Bạch Tư Tư!”

Trình Ngự cuối cùng cũng phản ứng lại.

Anh buông Trình Tri Ý ra, hốt hoảng chạy tới chỗ tôi, nhìn vào vết thương trên tay tôi.

Từng dòng máu đỏ tươi chảy dài theo cánh tay, từng giọt rơi xuống đất.

“Em không sao chứ? Anh xin lỗi, anh không bảo vệ được cho em, anh xin lỗi…”

Trình Ngự nhìn vào vết thương, càng nhìn mắt càng đỏ, cuối cùng anh ấy đã gần như bật khóc.

Những người xung quanh đã chứng kiến được toàn bộ sự việc nên không kìm được, cười lạnh và nói: “Đúng là không bảo vệ được cô ấy rồi, lúc quan trọng lại quay ra bảo vệ kẻ thứ ba, bây giờ khóc lóc cái gì? Khóc vì sự giả tạo bị lộ ra à?”

Sự thật đau đớn đã bị người qua đường dễ dàng vạch trần.

Tôi cũng không nhịn được mà bật cười: “Trình Ngự, sao anh phải bận tâm thế.”

Khi anh quay đi, động tác của anh rất dứt khoát, thậm chí không có chút nào là do dự.

Bây giờ… lại khóc trước mặt tôi?

Tôi nhắm mắt lại, đẩy mạnh anh ra: “Lần này, chúng ta thực sự kết thúc rồi.”

Thực sự!

8

Tin tức về vụ tấn công vô cớ của kẻ tâm thần trong trung tâm thương mại ngay lập tức trở thành đề tài nóng hổi.

Sau khi tôi được đưa vào bệnh viện.

Vết thương quá sâu, phải khâu bảy mũi.

Bác sĩ vừa khâu vừa tỏ vẻ thương cảm.

Bác sĩ nói: “Yên tâm, tôi sẽ khâu cho cô thật đẹp.”

Tôi cảm ơn cô, dù rất đau nhưng phần nào tôi vẫn cảm nhận được sự an ủi.

Vị bác sĩ thở dài:

“Lúc sinh tử đúng là rất dễ nhận ra con người thật.”

“Em còn trẻ, xem như lần này đã nhìn nhầm người, sau này chắc chắn em sẽ gặp người tốt hơn.”

Trong lúc cô đang nói, tôi nhìn Trình Ngự lúc ấy vừa đẩy cửa bước vào.

Gật đầu: “Đúng vậy, giờ thì em hiểu rồi.”

Khi Trình Ngự bước vào, vị bác sĩ khó chịu ra mặt.

Tôi đoán vì nguyên tắc nghề nghiệp, nếu không thì chiếc điện thoại đang phát đoạn video trong trung tâm thương mại đó đã đủ khiến cô đảo mắt liếc lên nhìn Trình Ngự.

“Xin lỗi… Tư Tư, anh không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.”

Trình Ngự đứng trước mặt tôi với ánh mắt đầy hối hận và tự dăng vặt.

Anh thậm chí đã rút ra một con dao, đưa cán dao về phía tôi: “Nếu em thật sự tức giận, thì hãy đâm anh hai nhát, đâm cho đến khi nào làm em hết giận, được không?”

Cách giải tỏa đơn giản và thô bạo này.

Nói thật, tôi khá muốn cầm lấy con dao đó đâm cho anh vài nhát.

Nhưng không được.

Đây là bệnh viện, cửa vẫn còn mở.

Cho dù anh không truy cứu nhưng tôi vẫn sẽ bị coi là cố ý gây thương tích, thực sự không đáng.

Trình Ngự thấy tôi không phản ứng, liền quỳ xuống đất rồi ngẩng đầu nhìn tôi.

“Tư Tư, anh đã kể với em rồi. Trình Tri Ý là người mà anh quen năm 16 tuổi, nếu không có cô ấy giúp đỡ, có lẽ đến bây giờ anh vẫn chìm trong đám bùn lầy, không nhìn thấy tương lai, không có phương hướng, thực sự mơ hồ, không khác gì người lang thang ven đường.”

Anh dừng lại một chút, như chợt nhớ ra điều gì đó, liền lấy ra một miếng ngọc.

Nói là một miếng, nhưng trông nó giống nửa miếng hơn.

Tôi nhìn miếng ngọc đó, cảm giác rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

Trình Ngự không để ý sự khác thường của tôi, tiếp tục hồi tưởng:

“Hắn cố tình thuê người đánh anh, bẫy anh. Ban đầu anh muốn sống tốt, thậm chí muốn tự mình kinh doanh nhỏ. Nhưng hắn giăng bẫy, khiến anh mất rất nhiều tiền.”

“Anh đâu có tiền.”

“Hắn, người cha có quan hệ huyết thống với anh, chỉ muốn đẩy anh vào đường cùng, bắt anh cùng hắn chuộc tội cho người phụ nữ đó.”

“Anh thật sự không muốn sống nữa, chỉ muốn nhảy sông tự tử.”

“Nhưng hôm đó, có một chiếc xe dừng bên cạnh anh, cô gái trong xe đưa cho anh miếng ngọc này, nói là bán đi sẽ đổi được rất nhiều tiền, có tiền thì cuộc sống sẽ bớt khó khăn.”

“Cô ấy còn nói, cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, nếu thực sự không chịu được nữa, thì đành vậy.”

“Hôm đó hoàng hôn, nửa bầu trời đỏ rực, áng mây như ngọn lửa thực sự rất đẹp. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt cô gái đó, dù ngăn cách bởi cửa kính xe, anh không nhìn rõ, nhưng anh nghĩ, cô ấy đã cho anh sự sống mới.”

Nghe đến đây, tim tôi đột nhiên đập mạnh.

Nhìn miếng ngọc đó, mắt tôi sáng lên như hiểu ra điều gì.

Không ngờ nó lại quen thuộc như vậy.

Chỉ có điều, nghe những gì anh nói, tôi lại có suy nghĩ khác.

“Trình Ngự, cô gái mà anh nói là Trình Tri Ý?”

Anh gật đầu, nắm chặt miếng ngọc, cẩn thận đặt lên ngực, trông rất trân trọng.