“Giữa tôi và Trình Ngự từ lâu đã nảy sinh tình cảm, dù các người có đang kết hôn, anh ấy cũng sẽ vì một cuộc gọi của tôi mà bỏ cô để đến gặp tôi.”

“Bạch Tư Tư, hãy giữ thể diện một chút, tự mình rút lui đi.”

Nhìn tin nhắn, tôi rất không phục, có lẽ nó đã chạm đến lòng tự ai trong tôi.

Tôi không thèm thay dép, cầm điện thoại chạy thẳng ra ngoài với mong muốn ngăn chặn Trình Ngự đang rời đi.

Tôi đưa anh xem màn hình cuộc trò chuyện giữa tôi với Trình Tri Ý, dù cô ấy đã vội gỡ bỏ tin nhắn, nhưng may là tôi đã kịp chụp lại được.

“Trình Ngự, tôi và cô ấy không thể cùng có, anh đã nên quyết định từ lâu rồi.”

Anh ấy không hề ngu ngốc mà ngược lại rất thông minh.

Nhìn vào đoạn tin nhắn này và nghe những lời tôi nói, không thể nào anh ấy lại không hiểu ý nghĩa của nó.

Trình Ngự cúi đầu nhìn vào điện thoại, đôi lông mày tuyệt đẹp của anh hơi nhíu lại. Anh im lặng một lúc lâu, sau lại ngước lên nhìn tôi.

“Tư Tư, đối với anh cô ấy là một người quan trọng còn hơn cả gia đình.”

“Có lẽ cô ấy hơi cực đoan, nhưng anh hy vọng em có thể cùng anh bao dung cho tính khí nóng nảy của cô ấy, xem như chuyện này em làm vì anh, được không?”

Từng lời anh nói mang đậm sự dịu dàng khó che giấu, thậm chí còn cố gắng đưa tay vuốt nhẹ mặt tôi.

Tôi lắc đầu, từng bước lùi lại.

Có lẽ tôi đã không ngờ rằng, trong tình huống bắt buộc phải chọn một trong hai, anh vẫn chọn cách đứng ở giữa.

Tôi nhìn anh, người mà tôi thực sự rất thích, bỗng chốc lại khiến tôi thất vọng vô cùng.

Chợt nhận ra rằng——

Mối quan hệ giữa tôi và anh, có lẽ giờ đây đã đi đến hồi kết.

4

Tôi mệt nên đã nằm ngủ suốt cả buổi chiều.

Khi tỉnh dậy.

Bên ngoài cửa sổ là cảnh đêm nhộn nhịp, nhưng trong nhà vẫn dáng vẻ yên tĩnh như thường lệ.

Tôi mở điện thoại, dòng thời gian bạn bè chung đã cho tôi biết.

Trình Tri Ý đã nói mình bị trẹo chân, nhưng có vẻ như không có vấn đề gì, thậm chí còn vui chơi cả ngày cùng anh ấy.

Những bức ảnh họ cố tình đăng lên hiện ra trước mặt tôi.

Tôi mở từng ảnh ra xem rồi lại đóng lại.

Giống như tự ngược đãi bản thân, muốn bỏ cuộc hoàn toàn.

Ngay khi tôi chuẩn bị mở đến bức ảnh cuối cùng.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là cuộc gọi từ một nhân viên bán hàng mà tôi từng kết bạn.

“Cô Bạch, chiếc váy mà cô đặt tại cửa hàng chúng tôi nay đã được chuyển về. Cô muốn chúng tôi vận chuyển đến nhà hay cô sẽ đi đến lấy?”

Chiếc váy… Tôi cảm thấy tinh thần mơ hồ trong giây lát.

Chợt nhớ lại vài tháng trước.

Tôi và Trình Ngự cùng nhau đi đến một thành phố lân cận, ở trên vùng núi đấy vài ngày, ở trong một homestay khá tốt, nơi mà chúng tôi muốn hít thở không khí trong lành, hy vọng có thể giúp bệnh tình của anh thuyên giảm.

Khung cảnh hoa núi nở rực rỡ, cảnh xuân ngập tràn, cảnh vật nơi đây thật đẹp.

Trong thời gian vài ngày ở đó, tôi đã mua một cái giá vẽ.

Tôi muốn thử làm nghệ sĩ một lần, ngày nào cũng ngắm cảnh núi non và hoa lá để vẽ, cuối cùng cũng vẽ được khá nhiều bức tranh phong cảnh đẹp.

Sau đó anh nói: “Những bức tranh này là kỷ niệm, chúng ta có thể giữ lưu giữ chúng.”

Tôi hỏi anh làm sao để có thể giữ chúng?

Ban đầu anh cười không nói, sau đó thương hiệu quần áo mà tôi rất thích đã đích thân đi đến đo đạc và thiết kế riêng cho tôi một chiếc váy, màu sắc và họa tiết trên váy chính là bức tranh mà tôi thích nhất.

Để có được chiếc váy này, tôi đã đợi trong nhiều tháng, cuối cùng nó cũng hoàn thành.

Nhưng tiếc là…

Tôi nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình và Trình Ngự, càng thấy nó thật mỉa mai.

Nhưng tôi vẫn quyết định tự mình đi lấy chiếc váy đó.

Không vì lý do gì khác, chỉ vì bức tranh trên chiếc váy đó là do chính tôi đã vẽ.

Sau khi cúp máy, tôi vào phòng thay đồ rồi xuất phát.

Cửa hàng đó ở cách nhà tôi khá xa, một mình lái xe gần một tiếng mới đến nơi, nhưng khi tôi chưa kịp đi vào cửa hàng đã chợt thấy Trình Ngự từ xa.

“Sao anh ấy lại ở đây?”

Tôi ngẩn người, lẩm bẩm nói một mình.

Chợt nhớ ra, lúc ấy anh cũng để lại thông tin liên lạc, có lẽ họ cũng đã thông báo cho anh.

Nghĩ đến việc cả ngày hôm nay anh ấy đã ở cùng Trình Tri Ý, trong lòng tôi vẫn cảm thấy chút lạnh lẽo, nhưng chiếc váy là của tôi, tôi hít một hơi thật sâu rồi đi thẳng vào cửa hàng.

Có lẽ khi vừa bước vào cửa hàng, tôi đã nhìn thấy Trình Tri Ý kéo rèm phòng thử đồ.

Cô ấy đang mặc trên người chiếc váy vốn dĩ thuộc về tôi.

5

Khi Trình Tri Ý thấy tôi, cô ấy cười tỏ vẻ khiêu khích rồi đi đến trước mặt Trình Ngự, quay một vòng.

“Anh Ngự, đẹp không?”

Trình Ngự gật đầu, giọng nói rất dịu dàng: “Đẹp, rất đẹp.”

Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh, họ đều không biết chuyện nên cũng vội vàng tán thành:

“Đúng vậy, chiếc váy này thật sự rất đẹp, bạn trai của cô có con mắt quả thật rất tinh tế.”

Nghe những lời từ nhân viên bán hàng, nụ cười trên mặt Trình Tri Ý càng rạng rỡ, cô ấy nhìn tôi đầy khiêu khích.

Nhân viên bán hàng phụ trách đón tiếp cũng nhận ra tôi đứng ở cửa.

Mặt cô ấy lúng túng, nhưng vẫn chào đón tôi: “Cô Bạch, cô đến rồi… tôi chỉ đi ra phía sau lấy đồ thôi, không ngờ lại…”

Nghe lời nhân viên bán hàng, Trình Ngự đột ngột quay đầu lại, ánh mắt của anh ấy nhìn tôi đầy hoảng loạn.

Anh ta đứng phắt dậy khỏi ghế sofa.

Bước nhanh về phía tôi: “Tư Tư, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, anh…”

“Chỉ là thử một chiếc váy thôi, Bạch Tư Tư, em có cần nhỏ mọn vậy không?”

Trình Tri Ý trực tiếp cắt ngang lời anh, ánh mắt nhìn tôi mang chút dáng vẻ mỉa mai.

Nhìn thấy Trình Ngự nhíu mày.

Cô ấy lập tức thay đổi thái độ, giấu đi vẻ khiêu khích, bước đến trước mặt tôi nở một nụ cười hiền lành.

“À, chỉ là một trò đùa thôi mà.”