Chàng trai đã dần trở nên thành đạt, nhưng Trình Tri Ý, người đã luôn đồng hành cùng cậu đã để lại một bức thư rồi biến mất, không để lại tin tức gì.
Trình Ngự vì thế mà đã suy sụp trong nhiều năm.
Cậu đi khắp thế giới nhưng chưa bao giờ tìm thấy Trình Tri Ý, như thể cô ấy đã bốc hơi đi khỏi nhân gian hoặc ngay từ đầu cô ấy đã chưa từng tồn tại.
Sau này, khi Trình Ngự đã từ bỏ việc tìm kiếm.
Theo những lời được viết trong bức thư, anh bắt đầu sống tốt hơn, cố gắng làm việc cho cuộc sống của mình trọn vẹn và hạnh phúc.
Rồi sau đó, tôi và anh gặp nhau tại một buổi tiệc.
Ngay khi gặp tôi, anh đã nói rằng mắt tôi rất đẹp, chúng giống như những vì sao trên trời.
Chúng tôi quen biết và yêu nhau.
Đã rất nhiều đêm, Trình Ngự đều ôm tôi vào lòng, từng câu từng câu bày tỏ tình yêu của anh.
Mỗi khi như vậy, tôi luôn nhìn sâu vào mắt anh.
Tôi muốn biết liệu anh ấy có thật sự yêu tôi không.
Rốt cuộc anh quen tôi là vì hôn nhân gia đình hay chỉ đơn giản đó là tôi?
Anh nói với tôi: “Trình Ngự thích Bạch Tư Tư, không liên quan đến bất kỳ điều kiện hay thân phận của Bạch Tư Tư.”
Trình Ngự thực sự là một người rất tốt.
Anh gần như không bao giờ cãi nhau với tôi, những gì tôi muốn, gần như ngay ngày hôm sau đã xuất hiện ngay trước mặt. Chỉ cần tôi không vui, anh sẽ từ bỏ tất cả công việc để đưa tôi đi du lịch khắp thế giới.
Ngoại trừ việc anh mắc chứng rối loạn lưỡng cực, Trình Ngự gần như hoàn hảo.
Nhưng anh là người tốt, dù mắc phải căn bệnh này anh cũng chưa từng làm hại ai.
Thậm chí để có thể kiểm soát bản thân, anh ấy không ngại tự làm đau mình để giữ bản thân luôn tỉnh táo.
Nhiều lần, khi anh phát bệnh nằm co ro trên ghế sofa mà rên rỉ trong đau đớn, anh luôn yêu cầu tôi tránh xa anh, nói rằng như vậy tôi mới không bị anh làm tổn thương.
Khi tôi không vui, Trình Ngự luôn ở bên cạnh.
Vì vậy khi anh đau đớn, tôi cũng muốn được ở bên anh.
Tôi ôm anh, cho anh uống thuốc và cùng anh vượt qua những đêm khó khăn. Có lúc bệnh anh bộc phát quá mạnh, hầu như mất hoàn toàn ý thức, anh ấy sẽ nắm tay tôi và cắn đến khi chúng chảy máu.
Đến khi lấy lại được sự bình tĩnh, mắt anh tràn đầy hối hận và tự trách bản thân.
Anh sẽ ôm chặt tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói với tôi lời xin lỗi, rồi dịu dàng bôi thuốc, trong những lần phát bệnh sau đó, anh sẽ cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân, dù có làm bản thân đầy vết thương cũng không để tôi bị thương thêm chút nào.
Tôi đã nghĩ, giữa chúng tôi là tình cảm đến từ hai phía.
Vì vậy tôi đã rất hạnh phúc và đồng ý lời cầu hôn từ anh.
Tôi nghĩ mình thật sự rất muốn ở bên cạnh anh đến suốt đời.
Nhưng rồi đúng vào ngày đó, Trình Tri Ý đã quay trở lại.
Người con gái ấy rạng rỡ như mặt trời, không khác gì so với những bức ảnh, thời gian trôi qua mà không hề để lại một dấu vết nào trên khuôn mặt cô ấy.
Cô ấy vẫn rạng rỡ như xưa.
Không quan tâm khi ấy Trình Ngự đang quỳ xuống để cầu hôn tôi, cô ấy từ đâu xông tới, đẩy tôi ra và ôm chầm lấy anh.
Cô ấy nói: “Anh Ngự của tôi, cuối cùng giờ đây đã trở thành chàng trai tuyệt vời nhất.”
Và cũng trong ngày hôm đó——
Trình Ngự đã giới thiệu cô ấy với tôi, anh nói đây là chị của anh.
Là một người dù không có quan hệ huyết thống, anh cũng phải tôn trọng và yêu thương suốt đời… chị.
Rồi đến buổi tụ họp.
Vì đang đến kỳ kinh nguyệt, tôi không cảm thấy thoải mái nên đã không tham gia.
Vừa kết bạn với nhau trên WeChat, Trình Tri Ý đã gửi ngay cho tôi một đoạn video ngay khi tôi chuẩn bị đi ngủ.
Trong video, tôi sững sờ khi nhìn thấy Trình Ngự đang say rượu dựa vào lòng cô ấy, như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi, bám lấy cổ cô ấy.
Giọng anh thì thầm, mỗi câu “chị” bằng một giọng yếu đuối mà tôi chưa từng nghe qua.
“Anh ấy cưới cô vì hôn nhân gia đình; anh ấy yêu tôi vì chúng tôi đã cùng nhau trải qua sinh tử.”
“Vậy cô lấy gì để tranh giành với tôi?”
Đến lúc này, tôi mới nhận ra rằng cô ấy xuất hiện là để giành lấy anh ấy.
3
Sáng hôm sau, Trình Ngự mới trở về nhà của chúng tôi.
Anh vừa bước đến đã ôm lấy eo tôi, đầu anh dụi vào cổ và nói tỏ vẻ đáng thương: “Tư Tư, tối qua anh phát bệnh anh không cố ý lỡ hẹn với em đâu.”
Tôi không hề nhúc nhích, cả đêm qua không ngủ khiến phản ứng của tôi như chậm đi.
Trình Ngự dường như không hề nhận ra điều đó.
Anh nắm lấy tay tôi, dẫn đến sofa trong phòng khách ngồi xuống rồi cúi hôn nhẹ vào khóe mắt tôi.
“Anh biết anh không tốt, nên hôm nay anh đã xin nghỉ, đặc biệt để đưa em đi xem váy cưới.”
Trong lời nói của anh, tôi không thấy chút nào thiếu tự tin.
Tình yêu của anh dành cho tôi, lúc này, tôi có thể cảm nhận được.
Tôi rất muốn hỏi anh một số điều mà tôi đang trăn trở.
Chẳng hạn: Tối qua anh đã ngủ ở đâu?
Hay: Cô ấy xuất hiện và muốn được ở bên anh, anh có đồng ý không?
Nhưng cuối cùng, tôi đành im lặng chẳng thể hỏi được gì.
Vì tiếng chuông điện thoại riêng vang lên, Trình Ngự đang chuẩn bị đưa tôi ra ngoài, nhưng lập tức đã dừng lại, anh đã lấy điện thoại ra và nhấc máy ngay.
Tôi không nghe được tiếng nói từ đầu dây bên kia.
Chỉ thấy sắc mặt Trình Ngự tối xuống, lập tức trở nên lo lắng.
“Đừng lo, anh sẽ đến đó ngay, em hãy đứng yên đó chờ anh, biết không?”
Tôi đứng lên đi đến bên anh: “Có chuyện gì vậy?”
Trình Ngự cúp điện thoại, quay lại nhìn tôi với mắt đầy sự lo lắng không thể giấu giếm, vội nói: “Tri Ý ngã, hình như bị trẹo chân, anh phải đến nhà cô ấy, rồi đưa cô ấy đến bệnh viện ngay.”
Tôi sững người, miệng thốt lên không kịp suy nghĩ:
“Nhà cô ấy cách bệnh viện có ba trăm mét lại đợi anh đến đưa đi bệnh viện, chẳng bằng gọi điện thoại cho cấp cứu còn nhanh hơn.”
Dù gì, từ nhà chúng tôi để đi đến căn hộ của Trình Tri Ý, nếu thuận lợi thì cũng phải mất gần hai tiếng lái xe.
Trình Ngự lắc đầu, vừa nói vừa đi ra ngoài:
“Em không hiểu đâu, cô ấy thực ra là một cô gái rất yếu đuối, lúc này nếu anh không ở bên, cô ấy chắc chắn sẽ khóc, anh phải đi xem sao…”
Vừa nói dứt câu anh đã bước ra khỏi căn hộ, không quay đầu lại cứ vậy mà rời đi.
Cùng lúc đó, điện thoại có âm báo tin nhắn vang lên.
Trình Tri Ý gửi tin nhắn cho tôi, cô ấy nói: