10.
Những ngày tiếp theo, số cuộc gọi từ công ty cũ càng lúc càng ít.
Tiểu Lý nói với tôi, công ty đã thuê đội chuyên phục hồi dữ liệu, nhưng hiệu quả chẳng đáng là bao.
“Code của anh phức tạp quá, có khôi phục được cũng không chạy nổi.” Cậu ấy nói. “Trần Hạo gọi mấy đội thuê ngoài tới mà không ai làm nổi.”
“Vậy họ định làm sao?”
“Nghe nói sẽ phát triển lại từ đầu.”
Tôi bật cười.
Phát triển lại?
Bộ hệ thống đó, tôi viết suốt ba năm.
Muốn làm lại, ít nhất cũng phải mất hai năm.
Mà cho dù có viết lại xong, trình độ cũng chẳng thể bằng ban đầu.
Vì những thuật toán cốt lõi trong đó — là của tôi.
Chiều thứ Sáu, một cuộc gọi bất ngờ đến.
Là Trần Hạo.
Nhưng lần này, giọng hắn khác hẳn.
“Anh Chu…” Giọng hắn khàn hẳn đi. “Có thể gặp anh một lát được không?”
“Gặp mặt?”
“Tôi… tôi muốn xin lỗi anh.”
Tôi hơi sững lại, sau đó bật cười.
“Được thôi, bảy giờ tối, chỗ cũ.”
Chỗ cũ — là quán cà phê dưới tòa nhà công ty, trước đây bọn tôi hay ngồi họp nhóm ở đó.
Bảy giờ, tôi đến đúng giờ.
Trần Hạo đã ngồi đợi sẵn.
Trông hắn rất thảm hại — mắt thâm quầng, râu ria xồm xoàm, chẳng còn vẻ đắc ý ngày nào.
“Anh Chu.” Hắn đứng dậy. “Cảm ơn anh đã chịu gặp tôi.”
Tôi ngồi xuống, không nói gì.
“Anh Chu, tôi…” Hắn hít sâu một hơi. “Tôi xin lỗi. Trước đây là tôi quá đáng.”
“Biết vậy là tốt rồi.”
“Tôi không nên cướp công lao của anh, không nên nói xấu anh trước mặt Tổng giám đốc Trương, càng không nên…” Hắn khựng lại. “Càng không nên để bảo vệ đuổi anh ra khỏi công ty.”
Tôi nhìn hắn, không nói gì.
“Anh Chu, có thể… có thể giúp một tay không?” Trong mắt hắn hiện rõ sự cầu khẩn. “Chuyện hệ thống… chỉ có anh mới giải quyết được.”
“Trần tổng, anh nghĩ tôi sẽ giúp anh sao?”
“Tôi…”
“Hồi đó anh nói sao?” Tôi chậm rãi đáp. “‘Với thái độ như vậy, anh đến công ty nào cũng thế thôi.’ ‘Công ty thiếu ai cũng vận hành được.’ ‘Code anh viết là tài sản của công ty.’”
Mặt hắn đỏ bừng.
“Trần tổng, tôi không thể giúp anh.” Tôi đứng dậy. “Không phải không muốn, mà là không thể.”
“Tại sao?”
“Vì những dòng code đó — là tâm huyết của tôi.” Tôi nhìn hắn. “Các anh không tôn trọng tôi, tôi cũng chẳng cần phải tôn trọng các anh.”
Tôi quay người rời đi.
Sau lưng, giọng Trần Hạo vang lên:
“Anh Chu! Anh cứ ra giá đi! Bao nhiêu cũng được!”
Tôi không quay đầu.
Bước ra khỏi quán cà phê, tôi ngẩng đầu nhìn lên tòa cao ốc đó.
Trong những căn phòng sáng đèn kia, không biết còn bao nhiêu người đang tăng ca.
Tạm biệt nhé.
Lần này — là tạm biệt thật sự.
11.
Một tháng sau, tin tức từ công ty cũ truyền đến.
Trần Hạo bị đuổi việc.
Tổng giám đốc Trương đổ toàn bộ trách nhiệm hệ thống sập cho anh ta, nói là “giám đốc kỹ thuật quản lý kém, dẫn đến nhân tài cốt lõi rời đi, gây ra tổn thất nghiêm trọng”.
Nghe nói lúc Trần Hạo rời đi, đến cả thưởng cuối năm cũng không được nhận.
Báo ứng đến rồi.
Tiểu Lý nhắn cho tôi:
“Anh Chu, Trần Hạo đi rồi, công ty cắt giảm nhân sự 30%. Tổng giám đốc Trương bị nhà đầu tư chửi thậm tệ, nói ‘vài triệu đầu tư coi như đổ sông đổ biển’.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì công ty đang tuyển người, nhưng chẳng ai muốn vào. Tin đồn lan ra hết rồi, ai cũng biết công ty này chuyên bóc lột nhân viên.”
Tôi bật cười.
Đó chính là cái giá của việc không tôn trọng nhân viên.
Tối hôm đó, tôi mời Tiểu Lý ăn một bữa.
“Anh Chu,” cậu ấy uống một ngụm rượu. “Anh có hối hận không?”
“Hối hận gì?”
“Chuyện xóa mã nguồn ấy.” Cậu nhìn tôi. “Lỡ bọn họ thực sự kiện anh thì sao?”
“Họ sẽ không kiện.” Tôi nói. “Tôi cược họ không dám.”
“Tại sao?”
“Vì nếu kiện, rất nhiều chuyện trong công ty sẽ bị đào lên.” Tôi chậm rãi nói. “Cắt xén lương tăng ca, sa thải trái luật, ép ký thỏa thuận bất công… Một khi những thứ đó bị phơi bày, danh tiếng công ty sẽ sụp đổ.”
Tiểu Lý ngẩn ra, sau đó giơ ngón cái:
“Anh Chu, đỉnh thật.”
Tôi cười, khẽ lắc đầu.
“Tiểu Lý, chuyện này em phải nhớ kỹ.” Tôi nhìn cậu. “Trong chốn công sở, phải biết tự bảo vệ mình. Cái gì đáng đòi thì phải đòi, cái gì cần giữ lại thì phải giữ.”