“Em nhớ rồi.”
Tối hôm đó, tôi uống khá nhiều.
Ba năm ấm ức, cuối cùng cũng được trút hết.
Về đến nhà, vợ tôi vẫn đang chờ.
“Chồng ơi, uống nhiều lắm hả?”
“Có hơi hơi.”
Cô đỡ tôi nằm xuống, rót cho tôi ly nước.
“Chồng à,” cô dịu dàng nói, “mọi chuyện… kết thúc rồi chứ?”
“Kết thúc rồi.” Tôi nhắm mắt lại. “Hoàn toàn kết thúc.”
Cô mỉm cười, hôn nhẹ lên trán tôi.
“Vậy thì tốt.”
12.
Một năm sau.
Tôi ngồi trong văn phòng công ty mới, nhìn ra khung cửa sổ hướng sông.
Trưởng phòng kỹ thuật, lương tháng 52.000.
So với trước kia, đã tăng thêm 25%.
Vợ tôi sinh một bé trai, trắng trẻo mũm mĩm, đáng yêu vô cùng.
Khoản vay mua nhà vẫn đang trả, nhưng áp lực đã nhẹ đi rất nhiều.
Cuộc sống cuối cùng cũng vào quỹ đạo.
Điện thoại reo.
Là Tiểu Lý.
“Anh Chu, có tin này nói cho anh biết. Công ty cũ phá sản rồi.”
“Gì cơ?”
“Tổng giám đốc Trương bán công ty, gom tiền chạy trước. Nhân viên còn lại đều bị cho nghỉ.” Cậu thở dài. “Những người lúc trước không dám đứng về phía anh, giờ đều đang thất nghiệp.”
Tôi im lặng vài giây.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… nghe nói Trần Hạo đến một công ty nhỏ, vẫn làm giám đốc kỹ thuật. Nhưng công ty đó cũng chẳng ra gì, lương bằng một nửa trước kia.”
“Đáng đời.”
“Anh Chu, anh không thấy hả hê sao?”
“Hả hê?” Tôi bật cười. “Lâu rồi tôi chẳng còn bận tâm.”
Cúp máy, tôi tựa vào ghế, nhìn lên trần nhà.
Chuyện xảy ra một năm trước, giờ nghĩ lại như một giấc mơ.
Hôm đó khi tôi xóa code, tay vẫn còn run.
Không phải vì sợ — mà vì kích động.
Ba năm nhẫn nhịn, trong khoảnh khắc đó — được giải thoát.
Cái tôi xóa không chỉ là mã nguồn.
Mà là chút thể diện cuối cùng tôi từng giữ lại cho công ty đó.
Điện thoại lại reo.
Là một số lạ.
Tôi nhìn một cái, rồi không bắt máy.
Tôi nhận ra số đó.
Là Tổng giám đốc Trương.
Hắn dùng số mới để gọi cho tôi.
Không biết muốn nói gì.
Xin lỗi? Hòa giải? Hay đe dọa?
Tôi không muốn biết. Cũng chẳng cần biết.
Những người đó, những chuyện đó, đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Ngoài cửa sổ, nắng rất đẹp.
Tôi đứng dậy, chuẩn bị tan làm.
Hôm nay vợ bảo sẽ bế con tới đón tôi, cả nhà đi ăn lẩu.
Bước ra khỏi văn phòng, tôi liếc nhìn bức ảnh gia đình trên bàn.
Vợ ôm con trai, cười rạng rỡ.
Tôi cũng mỉm cười.
Đây mới là cuộc sống tôi muốn.
Còn 470.000 dòng code kia…
Cứ để nó vĩnh viễn nằm lại trong cái server đã bị format ấy.
Đó là lời chia tay tốt nhất tôi dành cho ba năm đã qua.