Anh nhìn tôi, ngược lại hỏi:

“Chồng em đâu? Anh ấy không giúp em sao?”

“Nhà bị chập điện, chẳng lẽ anh ta cũng không biết sửa?”

Nói một lời dối, thì phải dùng vô số lời dối khác để che lấp.

Tôi đành tìm cớ:

“Anh ấy đi công tác rồi, không có ở nhà.”

Cố Đình Chiêu không bình luận gì, vẫn chưa có ý định rời đi.

Cơn đau dạ dày lại cuộn lên, tôi không chịu nổi nữa, đành ôm bụng ngồi xuống ghế sofa.

Anh khựng lại:

“Lại đau dạ dày sao? Em đã uống thuốc chưa?”

“Uống rồi, nhưng thuốc chưa ngấm, vẫn còn đau.”

Anh ngồi xuống cạnh tôi, giống như trong quá khứ, đặt lòng bàn tay ấm áp lên bụng tôi qua lớp áo mỏng.

Xoa nhẹ theo vòng tròn, hơi ấm ấy như luồng điện chạy dọc da thịt, khiến phần bụng vốn căng cứng vì đau đớn cũng dần thả lỏng.

“Thư Ý, em gầy đi rồi.”

Giọng anh quen thuộc, giống như năm năm trước.

Tôi đặt tay lên tay anh, khẽ đẩy ra, ngầm ra hiệu:

“Vậy không hợp lắm.”

“Trễ rồi, anh nên về thôi.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm bao trùm lấy tôi, nhưng bàn tay vẫn không rời khỏi bụng tôi, thậm chí còn nhẹ nhàng hỏi ngược lại:

“Em định tiếp tục lừa anh đến bao giờ?”

“Thư Ý, bây giờ… em đang độc thân, đúng không?”

12

Tôi không biết mình đã để lộ sơ hở từ lúc nào.

“Hôm đó về nhà, anh tra hỏi Tô Việt đầu đuôi câu chuyện giữa hai người. Cậu ta nói em muốn bỏ ra năm ngàn để bao nuôi anh ta.”

“Với tính cách của em, nếu đang có gia đình, dù có say rượu cũng tuyệt đối không nói ra những lời như vậy.”

Anh nhìn tôi, giọng chắc nịch:

“Cho nên, em đã ly hôn rồi.”

“Đã như vậy, thì những việc anh làm bây giờ… chẳng có gì là không đúng cả.”

Cơ thể bỗng nhẹ bẫng, Cố Đình Chiêu nghiêng người bế tôi ngồi lên đùi anh.

Một tay anh đỡ lấy eo tôi, tay kia vẫn tiếp tục xoa bụng giúp tôi giảm đau.

Khoảng cách gần đến mức nghẹt thở, cả người tôi gần như bị anh ôm trọn, hơi thở dày đặc hương vị của anh phủ kín mọi giác quan.

“Thư Ý, em vẫn còn thích anh đúng không?”

Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, đặt tay tôi lên ngực anh.

“Cảm nhận được không? Vì em, tim anh đang đập rất nhanh.”

“Cần gì phải đi tìm Tô Việt làm người thay thế chứ? Anh ở ngay đây, nếu em vẫn chưa quên được… thì cứ đến tìm anh.”

Anh chắc hẳn đã đi tập luyện trong mấy năm qua, dưới lòng bàn tay tôi không chỉ là nhịp tim rộn ràng, mà còn là cơ ngực rắn chắc đầy sức mạnh.

Bàn tay anh dọc theo xương sống tôi từ từ lướt xuống, đến tận nơi nhạy cảm nhất ở cuối lưng.

Chiếc vòng chỉ đỏ trên cổ tay anh khẽ cọ vào da tôi, khiến tôi không kìm được mà cứng người, rít khẽ một hơi lạnh.

“Tay anh đeo sợi chỉ đỏ như thế, không hợp với sơ mi hay vest đâu, ra ngoài không bị người ta chê cười sao?” – Tôi hỏi anh.

“Anh nói đây là bảo bối của anh, chẳng ai dám cười cả.”

“Suốt những năm qua, anh vẫn luôn nghĩ, liệu có một ngày nào đó, anh sẽ chờ được chủ nhân của nó quay về. Bây giờ… cuối cùng cũng đợi được rồi.”

“Vì vậy, chúng ta… bắt đầu lại nhé?”

Giọng anh chân thành, nắm lấy tay tôi, đan mười ngón tay vào nhau:

“Một mối quan hệ nghiêm túc, lấy hôn nhân làm tiền đề.”

Tôi nhìn anh, vừa muốn cười, lại vừa muốn khóc.

Cố Đình Chiêu không biết rằng — đêm đó, sau khi rời khỏi quán bar, tôi đã gọi một cuộc điện thoại cho Tô Việt.

Tôi hỏi cậu ta có phải đã sớm biết tôi chính là bạn gái cũ của anh trai mình.

Cậu ta bật cười, thản nhiên nói:

“Đúng vậy.”

“Vậy nếu biết anh cậu đã có vị hôn thê, tại sao còn để tôi gặp lại anh ấy?”

Tô Việt im lặng vài giây, hiếm khi nghiêm túc đáp:

“Vì tôi muốn xem anh ấy… có dám phản kháng hay không.”

“Trong nhà, anh tôi là đứa con ngoan nhất, từ nhỏ đến lớn chưa từng đi sai một bước. Ai nhắc đến anh ấy cũng đều khen không ngớt. Chỉ có một lần duy nhất anh ấy rẽ khỏi quỹ đạo đã vạch sẵn — là vì chị.”

“Chị không biết đâu, sau khi anh tôi tốt nghiệp đại học năm tư, bầu không khí trong nhà ngột ngạt đến mức nào. Cái tên Thư Ý, ai trong nhà tôi cũng biết. Anh ấy nhất quyết không chịu tiếp xúc với đối tượng liên hôn mà gia đình sắp đặt, cố chấp nói muốn kết hôn với chị. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy phản kháng.”

“Sau đó hai người chia tay, anh ấy nghe theo sự sắp xếp, đính hôn, dốc toàn tâm toàn ý vào công việc, lại quay về làm người anh trai hoàn hảo không chê vào đâu được.”

Tô Việt uống không ít rượu, giọng nói hơi khàn khàn:

“Có anh ấy làm tấm gương, cả tôi và em trai tôi đều phải đi theo con đường mà anh ấy đã trải qua.”

“Nhưng tôi là đứa bướng bỉnh từ nhỏ, tôi không muốn như vậy. Tôi muốn anh tôi phản kháng lại gia đình — chỉ khi anh ấy xé được một con đường riêng, thì tôi và em trai sau này mới có cơ hội bước đi dễ dàng hơn.”

“Chị Thư Ý, anh tôi… vẫn còn yêu chị. Chỉ cần chị gật đầu một cái, anh ấy sẽ lập tức hủy bỏ cuộc hôn nhân liên minh đó để đến với chị. Dù có đổ máu, dù bị ngăn cản thế nào, anh ấy cũng sẽ không từ bỏ.”

“Tôi thật sự muốn xem thử, anh ấy có thể phản kháng được đến mức nào.”

Tôi không nghi ngờ lời của Tô Việt.

Nhưng tôi không muốn Cố Đình Chiêu phải làm vậy.

Chị họ của tôi sau khi tốt nghiệp đã kết hôn với một gia đình giàu có.

Lúc đầu hai người yêu nhau sâu đậm, vượt qua đủ mọi áp lực mới đến được với nhau.

Thế nhưng chưa đến ba năm sau, hai người từng yêu nhau tha thiết lại trở mặt thành thù.

Chị họ tôi không thể chịu nổi những quy tắc phiền toái trong gia tộc đó: mỗi ngày đều phải chào hỏi mẹ chồng đúng lễ nghi, ra ngoài lúc nào cũng có người đi theo, đến cả cách ăn mặc cũng không thể tùy ý.

Còn anh rể, vì cưới một người ngoài như chị tôi mà không được gia tộc hỗ trợ, trong khi những người khác lại kết thân qua hôn nhân, củng cố thế lực, sự nghiệp phất lên như diều gặp gió.