18

Vì chấn thương của Châu Ngôn, thủ tục ly hôn của chúng tôi bị kéo dài đến hai tháng mới hoàn tất.

Tiền tiết kiệm tôi chia bảy phần, anh ta ba phần, cổ phần công ty chia đôi, phần của tôi được quy đổi thành tiền mặt. Tôi lấy căn biệt thự mới được trang trí nửa năm trước. Còn căn nhà hiện tại, vì đèn chùm rơi xuống, cả phòng khách cần được tu sửa lại, nên tôi để lại cho Châu Ngôn cùng với chiếc xe. Khi vỏ bọc của tình yêu bị lột bỏ, hôn nhân cuối cùng chỉ còn là sự trần trụi của tiền bạc và bản chất con người.

Sau khi tôi trình bày xong phương án phân chia tài sản, nhìn sang Châu Ngôn đối diện:

“Nếu anh có ý kiến gì, có thể nói ra, chúng ta sẽ bàn lại.”

Anh ta chậm rãi lắc đầu: “Anh không có ý kiến, Y Y.”

Tôi vào phòng thu dọn đồ đạc, kéo vali ra cửa, thì nghe thấy anh ta gọi tôi từ phía sau.

Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng chứa đầy sự nghẹn ngào:

“Y Y, sau này… chúng ta có thể gặp lại nhau không?”

Tôi không quay đầu lại: “Châu Ngôn, trong tương lai của tôi, sẽ không còn anh nữa.”

Một lần bất trung, trăm lần không dùng.

Tôi dọn vào căn biệt thự đã để trống nửa năm, từng thứ từng thứ sắp xếp lại. Trong suốt quá trình đó, tâm trạng tôi rất bình thản. Cho đến khi tôi tìm thấy tờ giấy kết quả siêu âm trong tập tài liệu tôi đã bỏ lại sau chuyến công tác lần trước.

Nỗi đau và sự mơ hồ mà tôi đã cố giấu bỗng chốc trào lên từ tim, lan ra khắp cơ thể, sau khi bị kìm nén quá lâu, cơn đau bật lại càng dữ dội hơn. Tôi đau đến mức cả người co giật, đầu ngón tay run rẩy, nắm chặt tờ giấy kết quả, ngồi sụp xuống. Tiếng khóc xé lòng vang lên.

Châu Ngôn sẽ mãi mãi không bao giờ biết, lần đó, khi trở về từ chuyến công tác, tôi định nói với anh rằng tôi đã mang thai. Nhưng sau một vụ tai nạn xe hơi, tôi đã tận mắt chứng kiến mối quan hệ giữa anh và Du Nhiễm. Và sau đó, mọi thứ sụp đổ.

Những ngày đó tôi không ngủ được, suy nghĩ không ngừng. Đứa trẻ này tất nhiên không thể giữ lại. Nhưng khi nào nên phá thai, và làm thế nào để có thể sử dụng máu mủ ruột thịt của mình để đạt được điều gì đó.

Châu Ngôn đã nói đúng, sau ngần ấy năm, tôi đã dần trở thành một người phụ nữ lạnh lùng, lý trí đến mức tàn nhẫn. Hoặc có lẽ tôi vốn đã như vậy.

Từ khi còn nhỏ, mẹ tôi đã thường chọc ngón tay vào trán tôi và mắng mỏ: “Mày bày ra cái mặt lạnh lùng đó cho ai xem!”

“Bảo cho mày biết, Đường Y, lẽ ra ngay khi mày sinh ra tao nên bóp chết mày!”

Bà ấy chưa bao giờ yêu tôi, nên tôi cũng công bằng mà không yêu bà ấy.

Mẹ tôi bị bệnh nặng, tôi chỉ gửi tiền, không về thăm lần nào. Từ khi sinh ra đến giờ, tôi chỉ nhận được tình yêu từ một mình Châu Ngôn, nên tôi cũng chỉ yêu một mình anh.

Mùa hè năm tôi mười bảy tuổi, anh đạp một chiếc xe đạp cũ kỹ, chở tôi qua khắp các con đường lớn nhỏ của thị trấn. Bên cạnh hồ nhân tạo mới đào, hàng liễu rủ như những sợi chỉ xanh. Chúng tôi ngồi bên nhau trên chiếc ghế dài, uống nước cam lạnh. Không biết ai là người tiến tới trước, chỉ trong khoảnh khắc, vai chúng tôi đã chạm vào nhau.

Châu Ngôn khi đó là một chàng trai trẻ, nhiệt huyết và chân thành, tay anh ấm áp, nắm chặt lấy tay tôi đến nỗi đổ mồ hôi vì lo lắng.

Anh nghiêm túc nói: “Y Y, anh sẽ thi vào cùng một trường đại học với em.”

“Chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ chia xa.”

Mọi lời hứa anh nói tôi đều tin, dù cho “mãi mãi” là một từ nghe thật mơ hồ và không thực tế.

Chỉ cần anh nói, tôi sẽ tin.

Nhưng giờ đây, lời thề đã mất hiệu lực, lời hứa đã tan thành mây khói, người yêu đã rời xa. Tôi phải trả giá bằng nỗi đau như cắt da cắt thịt để gạt bỏ Châu Ngôn ra khỏi cuộc đời mình.

Nhưng vẫn để lại vô số vết nứt.

Không thể nào lấp đầy.

19

Khi Du Nhiễm tức tối chặn tôi dưới công ty, tôi vừa kết thúc một dự án lớn thành công. Công ty vừa phát tiền thưởng, vừa phê duyệt cho tôi kỳ nghỉ nửa tháng.

Tôi vừa mở cửa xe, thì đột nhiên một người lao ra từ phía bên kía, va vào khiến tôi lùi lại một bước. Khi đứng vững lại, tôi mới nhận ra đó là Du Nhiễm.

Cô ta gầy đi nhiều, gương mặt hốc hác.Ánh mắt căm ghét gần như muốn xé nát tôi: “Cô rõ ràng đã hứa với Châu Ngôn, chỉ cần cô hài lòng với việc chia tài sản, cô sẽ không làm khó tôi nữa!”

Tôi nhướn mày: “Xin đính chính lại, tôi chỉ hứa không kiện cô, không có nghĩa là tôi sẽ không gửi bằng chứng cô biết mình là người thứ ba mà vẫn lao vào cho trường học và bố mẹ cô.”

“Du Nhiễm học muội, chẳng phải hồi đó cô đã rất kiêu ngạo khi đăng hàng trăm bài trên Weibo sao?”

Trường đại học của tôi rất nghiêm ngặt về nếp sống và đạo đức sinh viên.

Tôi đã in tất cả các bài viết trên Weibo của Du Nhiễm, những tin nhắn và hình ảnh mập mờ giữa cô ta và Châu Ngôn, bản ghi báo án sau khi cô ta đẩy tôi khiến tôi bị sảy thai, thành một tập tài liệu dày, và đích thân gửi đến trường.

Ban lãnh đạo nhà trường hứa với tôi, một khi xác minh được, với những sinh viên có đạo đức không tốt như vậy, họ sẽ xử lý bằng cách đuổi học.

Ra khỏi trường, tôi vẫn cảm thấy chưa đủ. Tôi còn gửi một bản cho bố mẹ và hàng xóm của cô ta.

Bố mẹ Du Nhiễm vốn dĩ đã không thích cô ta, giờ cô ta khiến họ mất mặt trước bạn bè và người thân, càng làm họ ghét bỏ hơn.

Du Nhiễm nhìn tôi chằm chằm, bỗng nhiên nói: “Cô có đắc ý đến đâu thì cũng có ích gì? Chẳng phải cuối cùng cô cũng không giữ được người đàn ông của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta chuyển tình yêu sang tôi.”

“Tôi còn trẻ trung, tươi mới, giờ cô đã nhường chỗ, tôi sẽ kết hôn với Châu Ngôn.”

Càng nói nhiều, nụ cười trên môi tôi càng trở nên dịu dàng.

“Tươi mới, trẻ trung, nếu cô dùng những từ đó để tự định giá cho mình, tôi không có ý kiến gì.”

“Chỉ tiếc là, cô Du, đàn ông sẽ mãi mãi thích những cô gái mười tám tuổi, vài năm nữa cô cũng sẽ giống như tôi bây giờ.”

“Tôi đã lấy phần lớn tài sản, sự nghiệp của tôi cũng đã vững vàng. Còn cô—một người bị đuổi học, đạo đức sa đọa, đến cả người nhà cũng ghét bỏ, tốt nhất là sau khi kết hôn hãy kiếm nhiều tiền.”

“Để phòng khi có một kẻ không biết xấu hổ khác xuất hiện, cô sẽ không rơi vào cảnh không nhà không cửa.”

“Đường Y!!”

Cô ta hét lên một tiếng, lao tới muốn đánh tôi, nhưng bàn tay giơ cao của cô ta đã bị tôi giữ lại. Trong bãi đậu xe tối mờ mịt, camera giám sát vừa bị hỏng hôm qua, vẫn chưa có ai đến sửa. Tôi tát cô ta một cái thật mạnh, rồi đá thẳng vào bụng cô ta.

Du Nhiễm ngã sõng soài trên mặt đất, đau đớn không thể đứng dậy.

Tôi nhìn xuống cô ta, mỉm cười:

“Trả lại cho cô, Du tiểu thư.”

“Tôi vốn dĩ luôn rất công bằng.”