16

Tối hôm đó, tôi nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Cơn đau sau khi thực hiện phẫu thuật nạo thai như những sợi dây thừng siết chặt trong bụng tôi. Nó lhiến tôi không thể chợp mắt. Ánh trăng chiếu qua bóng cây in lên tường, lắc lư, như đưa tôi trở về những ngày rất xa xưa.

Đó là ngày lễ tốt nghiệp của chúng tôi. Tôi. Vẫn còn mặc áo cử nhân, anh ôm một bó hoa, cầu hôn tôi.

Anh nói:

“Y Y, anh sẽ mang đến cho em tương lai tốt đẹp nhất.”

Đám cưới của chúng tôi được tổ chức rất giản dị. Bố mẹ Châu Ngôn đều đã mất từ sớm, còn mẹ tôi đã cắt đứt liên lạc với tôi.Chỉ mời vài bàn là thầy cô và bạn bè thân thiết.

Số tiền tích lũy ít ỏi được dùng để mua một cặp nhẫn cưới. Những chiếc nhẫn bạch kim xinh đẹp, với một dãy kim cương nhỏ xíu gần như không thể nhìn thấy được, khắc tên viết tắt của chúng tôi bên trong.

Châu Ngôn mang vẻ mặt áy náy nói: “Sau này nhất định anh sẽ đổi cho em một cặp nhẫn tốt hơn.”

Tôi lắc đầu, như trân quý đặt chiếc nhẫn lên tay:

“Chỉ cần là anh tặng, em đều thích. Hơn nữa, ngay cả khi có tiền, em cũng không muốn đổi, vì với em, chiếc nhẫn này mang ý nghĩa rất đặc biệt.”

Châu Ngôn không bao giờ hiểu được. Điều tôi cần không phải là kim cương, không phải là chiếc nhẫn. Điều tôi cần là một tình yêu chân thành và không thay đổi. Nhưng anh đã không làm được điều đó.

Cơn gió đêm thổi vào từ khe cửa sổ không đóng chặt, mang theo tiếng gió xào xạc. Tôi nắm chặt chăn, nước mắt bất chợt rơi xuống.

17

Ba ngày sau, tôi xuất viện. Tôi mang theo bản thảo thỏa thuận ly hôn mà luật sư đã soạn thảo và gặp Châu Ngôn. Những chỗ gãy xương của anh vẫn còn được băng bó và bó thạch cao, trông anh rất tiều tụy.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Có vẻ như anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Thực ra anh vốn dĩ là người có lỗi, có thể dùng một phần tài sản để đổi lấy tương lai an toàn cho Du Nhiễm, thì giao dịch này cũng coi như là có lợi.”

Trước mặt anh, tôi luôn là người dịu dàng, bao dung, và hiểu chuyện. Cách xử lý thẳng thắn và không khoan nhượng này có lẽ khiến anh cảm thấy xa lạ. Vì vậy, anh đờ đẫn nhìn tôi: “Y Y, em thật sự đã thay đổi rất nhiều.”

“Anh luôn nhớ, khi chúng ta mười hai tuổi, anh vừa theo mẹ chuyển đến thị trấn. Em thường xuyên bị đánh đập, thậm chí không có đủ ăn. Anh đã dẫn em về nhà, cho em ăn cơm, đưa em đi chơi công viên, giúp em thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ… Nhưng không biết từ khi nào, em đã không cần anh nữa.”

Tôi nghe, bình thản đáp lại:

“Ồ, vậy đây là lý do anh ngoại tình sao?”

“Châu Ngôn, ngay cả chuyện lừa dối anh cũng không chọn được người tử tế hơn, biết rõ cô ta là người thứ ba mà vẫn lao vào, đạo đức sa đọa—sao, giờ thì loại người như vậy mới xứng với anh à?”

Ánh mắt tôi sắc bén và đầy sự châm biếm. Có lẽ sự hiện diện của luật sư ngồi bên cạnh khiến anh cảm thấy xấu hổ.

“Y Y, em nhìn cách em nói chuyện bây giờ, thật cay nghiệt.”

Châu Ngôn nhìn sâu vào mắt tôi,

“Sau khi chúng ta kết hôn, em dần trở nên không còn giống cô gái Đường Y mà anh từng biết.”

“Cô ấy rất giống em—giống em của ngày xưa. Gia đình không coi trọng cô ấy, mối quan hệ với bạn bè cũng không tốt.”

“Lúc đó, anh đã không thể giúp em, bây giờ anh có thể giúp cô ấy, nhìn cô ấy, anh như trở về quá khứ, lần nữa, và lần nữa, cứu lấy em của mười tám tuổi khỏi khó khăn.”

“Nhưng anh chưa bao giờ ngừng yêu em, Y Y, anh chưa từng nghĩ đến việc rời xa em.”

Câu cuối cùng, Châu Ngôn nói chậm rãi và chân thành. Khi nói, anh dùng bàn tay không bị thương để liên tục xoa ngón tay cái. Đó là thói quen của anh mỗi khi lo lắng và bất an.

Tôi chợt nhận ra, ngay cả lúc này, dù tình yêu và hôn nhân của chúng tôi đã đến hồi kết, thì tôi vẫn nhớ rõ từng chi tiết về Châu Ngôn.

Mười lăm năm thanh mai trúc mã, mười năm yêu nhau. Sau khi cắt đứt mọi liên hệ với gia đình gốc. Anh trở thành người duy nhất mà tôi dành tình cảm. Làm sao tôi có thể không yêu anh. Càng yêu nhiều thì làm sao tôi có thể không hận anh.

“Châu Ngôn, trên đời này, ai là người luôn cần anh cứu giúp?”

Tôi không kìm được cười, cười đến mức nước mắt chảy ra,

“Tôi luôn nghĩ, trong hôn nhân của chúng ta, chúng ta phải như hai con thuyền cùng vượt qua sóng gió. Tôi phải trưởng thành nhanh chóng, không thể mãi yêu cầu anh bảo vệ và cứu giúp tôi. Vì vậy tôi cố gắng hết sức để vươn lên, mong muốn được sánh bước cùng anh.”

“Cuối cùng, anh lại trách tôi, tại sao không chịu mãi mãi làm một loài tầm gửi cần được anh che chở.”

“Nhưng nếu tôi thật sự như vậy, anh sẽ lại trách tôi, tại sao nhiều năm trôi qua mà vẫn không có tiến bộ.”

“Hãy thừa nhận đi, Châu Ngôn, anh đã thay đổi tình cảm, đã thay lòng. Khi anh không còn tìm thấy sự mới mẻ ở tôi, anh đã đi tìm nó ở Du Nhiễm.”

“Tôi chỉ không hiểu, nếu anh đã yêu người khác, tại sao không nói với tôi, chúng ta có thể chia tay?”

“Anh không muốn chia tay em.”

Châu Ngôn nói bằng giọng khàn, gần như nghẹn ngào,

“Y Y, anh yêu em, anh thật sự yêu em.”

Nhiều năm trước, khi chúng tôi đều mười tám tuổi, dưới tán hoa tử đằng bên ngoài trường học, khi anh tỏ tình với tôi, cũng là những lời này. Không khác một từ.

Lúc đó chúng tôi đang tuổi thanh xuân, mùa hè trong sáng, gió cũng dịu dàng. Tai tôi nóng ran, tim đập thình thịch. Nhưng bây giờ, tôi chỉ bình tĩnh kéo nhẹ khóe miệng:

“Nếu yêu tôi nhiều như vậy, thì trong thỏa thuận ly hôn, anh chia thêm tài sản cho tôi chút đi.”