“Sao cô vẫn chưa ly hôn? Cô định dây dưa với Thẩm Mục đến bao giờ?”

Câu nói này khiến tôi bật cười.

“Cô lấy tư cách gì để nói những lời này với tôi? Người tình? Tiểu tam?

Thẩm Mục đã đồng ý chưa? Anh ta luôn nói với tôi rằng giữa hai người không có gì. Hiểu ý này chứ? Cô thậm chí không xứng làm tiểu tam!”

Nói rồi, tôi nhìn cô ta từ đầu đến chân.

“Hơn nữa, không phải tôi không muốn ly hôn, mà là Thẩm Mục nhất quyết không đồng ý. Cô chỉ có vậy thôi à?”

Sầm Niệm tức đến đỏ mắt.

“Cô nói dối, làm sao Thẩm Mục không muốn ly hôn được? Anh ấy không thích cô, nếu không phải vì…”

Sầm Niệm đột ngột khựng lại.

Tôi nghi hoặc nhìn cô ta:

“Nếu không phải vì? Nếu không phải vì cái gì?”

Mắt Sầm Niệm lóe sáng, trên mặt nở nụ cười đắc ý.

“Cô chưa từng tò mò sao? Cô và Thẩm Mục là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, tại sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện, và tại sao lại giúp cô một cách vô lý như thế?

Tiết Vân Sơ, cô không nghĩ rằng tất cả chuyện này chỉ là trùng hợp thôi chứ? Cô thật ngây thơ.”

Tôi hỏi cô ta:

“Ý cô là gì?”

Sầm Niệm nhướn mày:

“Muốn biết không? Vậy thì cầu xin tôi đi!”

Tôi lặng lẽ nhìn cô ta, rồi bật cười khẩy.

“Vậy cô giữ kín bí mật đó đi, đừng bao giờ nói ra.”

Nói xong, tôi đứng dậy rời đi.

Sầm Niệm tức tối.

“Tiết Vân Sơ, đứng lại!”

Tôi không dừng bước.

“Tiết Vân Sơ!”

Tôi đẩy cửa định bước ra ngoài thì Sầm Niệm nâng giọng nói nhanh:

“Đợi đã! Quay lại đây, tôi có thứ muốn cho cô xem.”

Tôi nhếch môi, ung dung ngồi xuống lại. Sầm Niệm mất đi vẻ kiêu ngạo ban đầu.

Rất tốt, giờ mới là thái độ để nói chuyện.

Sầm Niệm giữ gương mặt lạnh lùng, không nói nhiều, lấy từ túi xách ra một bức ảnh.

Cô ta đẩy bức ảnh đến trước mặt tôi rồi nói:

“Đây là Thẩm Mục và mẹ nuôi của anh ấy.”

Tôi hờ hững liếc mắt nhìn.

Trong ảnh, Thẩm Mục khoảng năm, sáu tuổi, gầy gò, đen đúa và nhỏ bé. Nếu không nhờ Sầm Niệm nói, tôi chắc chắn sẽ không nhận ra.

Khi tôi đang tự hỏi tại sao Sầm Niệm lại cho tôi xem bức ảnh này thì hình dáng của người phụ nữ trong ảnh làm tôi sững người.

Một ký ức xa xưa hiện ra trong trí nhớ. Tôi đã từng gặp người phụ nữ này.

Ở quê nhà, tầng dưới cùng chiếc tủ đầy quần áo của bà nội có một quyển sổ màu đỏ thẫm.

Trên sổ viết ba chữ: “Giấy kết hôn.”

Khi mở ra, bên trong có dán một bức ảnh.

Trong ảnh có hai người: Một là người cha đã mất sớm của tôi, một là người mẹ đã bỏ chạy của tôi.

9

Tôi không biết nhiều về hoàn cảnh gia đình của Thẩm Mục.

Tôi chỉ biết cha mẹ anh đều đã qua đời, không có anh chị em cũng không có họ hàng.

Anh giống tôi, cũng là trẻ mồ côi. Chỉ có điều khác là anh có tiền, còn tôi thì không.

Thẩm Mục cứ một thời gian lại đi viếng mộ cha mẹ. Tôi từng đề nghị đi cùng anh, nhưng anh từ chối.

Anh nói: “Không cần.”

Câu “không cần” của anh cũng dập tắt ý định đưa anh về quê thăm mộ ông bà nội của tôi.

Đôi khi, tôi cũng tự hỏi, cách chúng tôi ở bên nhau như vậy có đúng không.

Nhưng không có câu trả lời.

Tôi không có kinh nghiệm trong việc gắn bó với người khác, cũng không có trưởng bối nào chỉ đường.

Cuối cùng tôi chỉ biết tự nhủ: “Cứ như vậy đi!”

Với thái độ đó, tôi đã sống cùng Thẩm Mục suốt năm năm.

Và giờ đây, Sầm Niệm lại nói với tôi rằng, năm năm ấy chỉ là một trò cười.

Sầm Niệm nói Thẩm Mục là trẻ mồ côi, là một đứa trẻ thực sự lớn lên trong cô nhi viện.

Nhưng anh rất may mắn, năm sáu tuổi đã được một cặp vợ chồng giàu có nhận nuôi.

Hai vợ chồng đó không có con nên đã xem anh như con ruột, nhất là mẹ nuôi của anh, đối xử với anh như con đẻ.

Cha nuôi của anh đã mất vì bệnh khi anh mười hai tuổi. Còn mẹ nuôi của anh, sáu năm trước, mắc bệnh ung thư tuyến tụy, chống chọi nửa năm rồi cũng qua đời.

“Trước khi mất, mẹ nuôi của Thẩm Mục nói với anh ấy rằng bà còn có một đứa con gái. Bà ấy thấy có lỗi với con gái của mình và mong Thẩm Mục có thể tìm thấy con gái bà, chăm sóc cho cô ấy.”

“Cô đoán xem, đứa con gái đó là ai?”

Sầm Niệm nhìn tôi, nở một nụ cười méo mó.

“Khi đó tôi và Thẩm Mục còn đang yêu nhau, anh ấy đột ngột nói chia tay, bảo rằng anh phải hoàn thành tâm nguyện của mẹ.

Nhưng tại sao? Rõ ràng anh ấy là bạn trai của tôi, sao anh ấy có thể nói bỏ là bỏ? Anh ấy phải thực hiện tâm nguyện của mẹ mình, vậy còn tôi thì sao?

Tiết Vân Sơ, cô có thấy mình hạnh phúc không? Mẹ cô đến tận lúc chết vẫn nghĩ về cô, bà ấy còn giao cho Thẩm Mục nhiệm vụ bảo vệ cô.

Còn tôi thì sao? Sao chuyện gia đình của các người lại phải hi sinh tình yêu của chúng tôi?”

Tôi lấy bức ảnh từ tay Sầm Niệm.

Trước khi rời đi, cô ta hỏi lại tôi:

“Tiết Vân Sơ, cô sẽ ly hôn với Thẩm Mục chứ?”

“Tôi sẽ! Nhưng cô chắc là muốn quay lại với người sẵn sàng bỏ rơi cô bất cứ lúc nào không?”

10

【Thẩm Mục, chúng ta cần nói chuyện.】

Tôi và Thẩm Mục hẹn gặp ở nhà.

Anh đến muộn hơn tôi nửa tiếng. Anh nới lỏng cà vạt, ngồi xuống:

“Muốn nói chuyện gì?”

Bắt đầu từ đâu đây?

Thôi, vào thẳng vấn đề đi!

Tôi đặt bức ảnh trước mặt Thẩm Mục.

“Vậy, mẹ nuôi của anh là mẹ ruột của tôi?”

Động tác cởi khuy tay áo của Thẩm Mục khựng lại.

“Ai đưa cho em?”

Tôi lắc đầu:

“Câu hỏi đó vô nghĩa, chúng ta hãy nói chuyện gì có ý nghĩa hơn đi!”

“Sầm Niệm!”

Thẩm Mục ngã người xuống sofa, thở dài:

“Lẽ ra tôi nên nghĩ đến, chỉ có cô ấy thấy được bức ảnh này.”

“Vậy, anh có gì muốn nói với tôi không?”

Đáp lại câu hỏi của tôi là một sự im lặng, một khoảng lặng thật dài.

Khi tôi nghĩ rằng Thẩm Mục sẽ cứ im lặng mãi, anh lên tiếng.

Từ miệng anh, tôi nghe được câu chuyện chi tiết hơn về quá khứ.

“Mẹ nuôi của anh là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, tự mình gây dựng một thương hiệu mỹ phẩm.

Sau đó, bà gặp bố nuôi của anh, và họ đã đến với nhau. Bố nuôi không thể có con, nên mẹ nuôi đã đề nghị nhận nuôi một đứa trẻ từ trại mồ côi, và thế là họ nhận nuôi anh.”

Thẩm Mục nói:

“May mắn lớn nhất đời anh là gặp họ, trở thành con của họ. Nhưng hạnh phúc ấy không kéo dài, bố nuôi qua đời vì bệnh, rồi mẹ nuôi cũng mắc ung thư.”

Anh nhìn tôi.

“Chỉ đến lúc đó, anh mới biết về sự tồn tại của em. Vân Sơ, anh mong em hiểu, bà ấy luôn nhớ đến em.

Bà chưa bao giờ quên em, bà đối xử tốt với anh là để bù đắp cho em, bà đã dành mọi tình yêu và nỗi hối hận dành cho em vào anh. Bà yêu em!

Điều ước lớn nhất của bà trước khi qua đời là hi vọng em sống tốt, và mong em có thể tha thứ cho bà.

Xin lỗi, anh đã giấu em lâu như vậy!”

Nghe Thẩm Mục kể lại, tôi cứ nghĩ mình sẽ cảm thấy đau đớn hay xúc động.

Nhưng không.

Chỉ có sự bình thản, bình thản chưa từng có.

“Chia buồn!”

Tôi thốt ra hai từ nhạt nhẽo. Thẩm Mục sững sờ nhìn tôi.

“Em không có gì khác để nói sao?”

Suy nghĩ một chút, tôi đáp:

“Vậy coi như vì chúng ta có chung một người mẹ, hãy chia tay trong êm đẹp, sớm ly hôn đi!”

“Tiết Vân Sơ!”

Thẩm Mục gọi tên tôi nhưng lại không nói gì thêm.

Một lúc sau, anh nói:

“Em vẫn còn hận bà ấy phải không? Bà ấy đã qua đời rồi, em không thể vì người đã khuất mà tha thứ cho bà sao?”

Tôi thở dài.

“Hận? Không đến mức đó! Nếu phải nói thì, chỉ thấy xui xẻo thôi.”

“Tiết Vân Sơ, em im đi!”

Tôi cười nhạt:

“Được thôi, anh muốn nghe gì? Tôi tha thứ cho bà ấy, tôi yêu bà ấy đến chết, bà ấy là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời, tôi sẽ nhớ bà ấy và biết ơn bà ấy cả đời. Anh hài lòng chưa?

Nếu anh cần, tôi còn có thể đến mộ bà ấy mà nói. Giờ thì, chúng ta có thể nói chuyện ly hôn được chưa?”

“Tiết Vân Sơ!”

“Tôi biết tên tôi là gì, anh không cần phải nhắc đi nhắc lại!”

Thẩm Mục nén giận.

“Anh biết em chưa thể chấp nhận ngay được, không cần vội, khi nào em nghĩ kỹ, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.”

Tôi khoát tay.

“Đừng. Nói đi, nói nhanh lên! Anh muốn gì, cần tôi làm gì? Tôi thậm chí có thể mỗi năm đi thăm mộ mẹ nuôi của anh, chỉ cần anh ly hôn với tôi, buông tha tôi đi!”

Mỗi lời nói với Thẩm Mục, mỗi giây phút ở cùng anh đều khiến tôi cực kỳ khó chịu.

Giống như đang ăn miếng bánh sandwich mà phát hiện ra một con ruồi nằm trong đó, và con ruồi đó chỉ còn có một nửa.

“Tiết Vân Sơ, tôi sẽ không ly hôn với em, tôi đã hứa với mẹ là sẽ chăm sóc tốt cho em!”

Tốt thôi, nửa còn lại của con ruồi tôi cũng đã nuốt mất rồi.

“Thẩm Mục, người chết là lớn, tôi không muốn nói xấu mẹ của anh, nhưng chính anh ép tôi!”

Scroll Up