Thẩm Mục cau mày, gương mặt đầy vẻ chống đối.
“Anh nói mẹ nuôi của anh rất tài giỏi, tự mình sáng lập một thương hiệu mỹ phẩm. Nhưng anh có biết tiền của bà ấy đến từ đâu không?”
Thẩm Mục không biết, nhưng tôi thì biết!
“Đó là tiền đền bù mạng sống của bố tôi. Anh có biết bà ấy tàn nhẫn đến mức nào không? Toàn bộ tiền bồi thường, toàn bộ thu nhập của bố tôi, không để lại một xu nào, mẹ nuôi của anh lấy đi hết.
Khi đi, sợ ông bà nội tôi ngăn cản, bà ấy giả vờ đưa tôi ra ngoài đi dạo. Bà ấy bỏ rơi tôi, bỏ tôi lại sau nhà kho để kéo dài thời gian cho bà ấy. Đó là mùa đông, tôi suýt chết cóng ở nhà kho.”
“Không thể nào!”
Thẩm Mục theo phản xạ phủ nhận. Tôi tiếp tục:
“Tôi không hận bà ấy, vì hận bà ấy là lãng phí sức lực.
Với tôi, bà ấy chỉ là một người xa lạ không quan trọng. Nhưng anh lại cứ nhấn mạnh rằng bà ấy yêu tôi, quan tâm tôi, thương tiếc tôi.
Trong khi tôi và ông bà nội bươn chải, đổ mồ hôi kiếm từng đồng, bà ấy ở đâu?
Sau khi ông bà nội qua đời, khi người ta đe dọa tôi rằng nếu không bán nhà thì sẽ bán tôi, bà ấy ở đâu?
Khi tôi bị bắt nạt, suýt cầm dao liều mạng với người ta, bà ấy ở đâu?
Đến năm thứ hai đại học, khi tôi bị trộm hết tiền học phí và sinh hoạt phí, suýt nữa nhảy lầu, bà ấy ở đâu?
Tại sao tôi phải quan tâm đến tình cảm của bà ấy? Không nhắc đến thì bà ấy là người xa lạ. Còn nếu nói đến, thì bà ấy đáng xuống địa ngục!”
Từng lời của tôi khiến mặt Thẩm Mục trở nên trắng bệch.
“Anh không biết… chúng tôi, không biết! Mẹ chỉ muốn bù đắp cho em, Vân Sơ, bà ấy chỉ không biết làm sao để đối mặt với em!”
Tôi bật cười.
“Thật làm khó cho bà ấy rồi. Rõ ràng bà ấy sống trong nhung lụa, không thiếu thứ gì, vậy mà còn để tâm đến một hạt cát nhỏ như tôi, khiến bà ấy phải dằn vặt. Tôi thật là đáng chết mà!”
“Không phải vậy!”
Thẩm Mục vội vàng giải thích, nhưng anh rõ ràng không phải người giỏi nói chuyện.
Cảm xúc dâng trào khiến tôi hơi khó chịu, tôi đưa tay lên xoa thái dương.
“Các người thật buồn cười. Cảm thấy có lỗi với tôi, nên bù đắp cho anh? Tôi chết rồi sao? Nếu thấy có lỗi với tôi, thì bù đắp cho tôi mới phải chứ?
Bà ấy mắc ung thư, sợ chết không nhắm mắt, nên đẩy trách nhiệm lên anh, để bà ấy có thể thanh thản mà ra đi.
Còn anh, vì muốn trả ơn, trả nghĩa, hoàn thành nhiệm vụ, nên mới cưới tôi.
Tôi thật oan uổng!”
Tôi nhìn Thẩm Mục, đầy thắc mắc:
“Tại sao anh lại nghĩ rằng cách tốt nhất để bù đắp cho tôi là kết hôn với tôi? Anh nghĩ tôi không lấy được ai sao? Chi bằng cho tôi thêm chút tiền vào lúc đó, thật sự tốt hơn nhiều!
Thẩm Mục, ly hôn đi!
Tôi sinh ra từ bụng bà ấy, có giấy chứng sinh và giấy khai sinh, chứng minh tôi là con bà ấy rất dễ.
Nếu anh còn không đồng ý, tôi chỉ có thể kiện để tranh giành di sản của bà ấy.”
11
Hôm đó, tôi cứ nói dông dài rất nhiều. Ngoài vài câu nói ban đầu, Thẩm Mục im lặng lắng nghe.
Chúng tôi đều biết rằng, giữa tôi và anh đã không còn khả năng nào nữa.
Ly hôn là điều tất yếu.
Tôi chờ Thẩm Mục ba ngày, cuối cùng anh cũng đồng ý. Lần này, là anh tự tay soạn thảo thỏa thuận ly hôn.
Anh để lại cho tôi phần lớn tài sản, cổ phần công ty và nhiều thứ khác, tôi cũng chẳng thèm xem kỹ.
Đối với những thứ đó, tôi không bận tâm.
Bác sĩ tâm lý của tôi từng nói, vấn đề lớn nhất của tôi là không có ham muốn, không khao khát bất cứ điều gì, thậm chí cả tiền bạc.
Điều này dễ hiểu thôi, vì sau lưng tôi không có ai, phía trước cũng chẳng có ai.
Ông ấy từng hỏi tôi:
“Điều cô muốn nhất là gì? Cô phải tìm cho mình một điều gì đó mà cô khao khát!”
Nếu không, tôi thậm chí sẽ không có cả ham muốn để sống.
Tôi đã nghĩ rất lâu, rồi nói với ông ấy:
“Tôi muốn có người yêu tôi!”
Tôi nỗ lực sống, nỗ lực làm việc, nỗ lực trở thành một người tốt hơn, chỉ để có ai đó yêu thương tôi.
Nhưng Thẩm Mục đã hủy hoại tất cả. Anh ta phá hỏng năm năm của tôi!
Tôi ghét anh ta, nhưng tôi không thể hận.
Tôi không muốn anh ta để lại dấu ấn sâu đậm như vậy trong lòng tôi.
Tôi phải tự nhủ rằng, ít nhất anh ta đã giúp tôi, dù với bất kỳ mục đích nào, anh ta cũng đã từng cứu tôi khỏi khó khăn.
Điều tôi cần làm chỉ là buông bỏ anh ta.
“Đoạn tuyệt và dứt khoát” – Bác sĩ tâm lý đã nói với tôi:
“Cô phải dứt khoát buông bỏ những thứ đang kéo cô chìm xuống, rồi mạnh mẽ bước về phía trước. Người yêu cô đang ở phía trước!”
Tôi và Thẩm Mục đã đăng ký ly hôn ở cục dân chính, và một tháng sau nhận được giấy chứng nhận ly hôn.
Tôi quyết định rời khỏi thành phố này.
Sầm Niệm cũng rời đi. Cô ta nói:
“Thật vô nghĩa, bao năm qua tôi không thể quên anh ấy, nhưng hóa ra cũng chẳng có gì đặc biệt.
Cô nói xem, bao năm qua tôi là đang lãng phí vì ai chứ?
Đúng rồi, tôi xin lỗi vì đã can thiệp vào cuộc sống của hai người, xin lỗi!”
Tôi không tha thứ, cũng không ghét bỏ cô ta.
Cô ta chỉ là một người qua đường trong khoảng thời gian tồi tệ của tôi, cô ta làm tôi vấp ngã, khiến tôi dính đầy bụi.
Tôi phủi bụi, đứng dậy và tiếp tục bước đi. Tôi không ngoảnh lại. Anh hùng thật sự, không bao giờ ngoảnh lại.
Kiêu hãnh!
12
Mãi đến khi Tiết Vân Sơ rời khỏi thành phố này, Thẩm Mục mới thực sự hiểu về cô.
Với anh, Tiết Vân Sơ trước đây chỉ là một đối tượng để trả ơn.
Kết hôn với cô, cung cấp tài nguyên, cho cô tiền bạc, anh nghĩ vậy là đã đủ.
Tiết Vân Sơ chỉ là một biểu tượng mơ hồ, thậm chí còn nhạt nhòa hơn một trang giấy.
Anh không nhìn thấy Tiết Vân Sơ nấu thuốc cho mình.
Anh không thấy cô cố gắng làm anh vui.
Anh không thấy sự mong đợi của cô. Cũng chẳng nhìn thấy nỗi thất vọng của cô.
Để Tiết Vân Sơ sống cùng người như anh suốt năm năm quả thực là một điều đen đủi.
Mãi đến tháng thứ ba sau khi cô rời đi, Thẩm Mục mới biết cô luôn đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ từ chối tiết lộ tình trạng của bệnh nhân nhưng ông ấy nói:
“Sống đối với Tiết Vân Sơ là một điều rất khó khăn, nhưng cô ấy luôn nỗ lực. Cô ấy là một bệnh nhân kiên cường nhất mà tôi từng gặp.”
Kể từ ngày đó, Thẩm Mục bắt đầu tìm kiếm Tiết Vân Sơ.
Anh sẽ không làm phiền cô.
Một năm sau, cuối cùng Thẩm Mục cũng tìm thấy Tiết Vân Sơ ở một thành phố rất nhỏ.
Chỉ có điều cô không đi một mình. Trong tấm hình mà thám tử gửi cho anh: cô dắt theo một đứa trẻ mới chập chững biết đi.
Khoảnh khắc đó, tim Thẩm Mục như ngừng đập. Anh lập tức đặt vé máy bay, vội vàng đến thành phố đó để gặp lại Tiết Vân Sơ.
Cô gầy đi, và cũng có vẻ dịu dàng hơn.
Tiết Vân Sơ nhìn thấy anh, ngạc nhiên:
“Lâu rồi không gặp!”
Lần đầu tiên, Thẩm Mục bối rối:
“Lâu rồi không gặp!”
Ánh mắt anh không ngừng dừng lại ở đứa trẻ bên cạnh cô. Tiết Vân Sơ thông minh lắm, cô hiểu ngay nên bật cười nhẹ:
“Đừng hiểu lầm, không phải con tôi đâu. Tôi nhận nuôi đấy, là một đứa trẻ mồ côi!”
Tim Thẩm Mục vừa dâng lên cao đã lại rơi xuống nặng nề.
Tiết Vân Sơ đã đoán đúng, anh thực sự nghĩ đây là đứa con mà cô sinh sau khi rời xa anh.
Thật là một sự thất vọng!
Chính khoảnh khắc đó, anh mới nhận ra, anh thực sự mong chờ một đứa con chung với Tiết Vân Sơ.
Thẩm Mục đột nhiên muốn khóc. Rốt cuộc anh đã làm gì vậy?
“Tôi… sau này có thể đến thăm em không? Thăm cả đứa trẻ nữa!”
Tiết Vân Sơ lắc đầu:
“Tốt nhất là không. Nếu không, tôi lại phải chuyển nhà, phiền phức lắm!”
Thẩm Mục càng thêm đau lòng. Anh chợt cảm thấy vô cùng cô đơn.
Anh không muốn rời đi.Anh muốn mua một căn nhà bên cạnh Tiết Vân Sơ để ở.
Nhưng anh biết, anh không thể làm như vậy. Anh chỉ có thể nói lời tạm biệt với cô.
“Tạm biệt!”
Tiết Vân Sơ mỉm cười nhạt:
“Mỗi người sống tốt là được, đừng gặp lại nữa!”
Rồi Tiết Vân Sơ vẫn rời đi.
Một tuần sau khi Thẩm Mục xuất hiện, cô dắt đứa trẻ rời khỏi thành phố.
Cô dùng hành động để nói với Thẩm Mục rằng, đừng tìm cô nữa, đừng làm phiền cô.
Khi biết tin này, Thẩm Mục uống cả đêm, dạ dày đau nhói, đau đến mức không kìm được nước mắt, nhưng người từng nấu thuốc cho anh đã không còn ở bên.
Anh từ bỏ ý định tìm kiếm Tiết Vân Sơ lần nữa.
Anh cầu mong cô hạnh phúc!
(Hết)