4

Tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn từ việc sửa chữa ở tầng trên.

Đêm qua tôi ngủ không yên, mơ màng suốt đêm, chẳng ngủ sâu chút nào.

Đến khi mở mắt, đầu óc vẫn còn rất mơ hồ.

Mất một lúc lâu, tôi mới nhận ra mình đang ở căn nhà cũ.

Hôm qua khuya quá, tôi không muốn làm phiền nữa nên đã ngủ tạm bợ trên ghế sofa.

Lúc này, không xa chỗ tôi là một người đang ngồi, ánh mắt anh cứ dõi theo tôi, khiến tôi không thể phớt lờ.

Là Thẩm Mục.

Tôi cũng không ngạc nhiên khi thấy anh ở đây.

Nhớ lần trước tôi cãi nhau với anh rồi bỏ ra ngoài. Tôi mới đến ở căn nhà cũ được một tiếng là anh đã tìm tới.

Tôi hỏi anh:

“Sao anh biết em ở đây?”

Thẩm Mục nói:

“Ngoài chỗ này, em còn có thể đi đâu?”

Anh biết rõ tôi chẳng có nơi nào để về, vì tôi là một cô nhi.

Chính Thẩm Mục đã cho tôi một mái nhà.

Có người từng hỏi anh tại sao không bán căn nhà cũ. Anh nói:

“Để đấy đi, có người không vui còn có chỗ để tránh.”

Tình cảm của tôi dành cho Thẩm Mục rất phức tạp. Có yêu, có biết ơn. Tôi từng nghĩ mình và anh có thể sống cùng nhau bình yên đến hết đời.

Tôi thở dài, đi vào phòng tắm rửa mặt qua loa.

Thẩm Mục đã mua bữa sáng, tôi cũng chẳng khách sáo. Sau khi ăn xong, tôi hỏi anh:

“Cô ấy tên Sầm Niệm? Là bạn gái cũ của anh?”

Album ảnh đã đặt ở đó, ai cũng không phải kẻ ngốc.

Thẩm Mục nói:

“Phải.”

Tôi ngước nhìn anh:

“Thẩm Mục, anh đang làm gì vậy?

Đưa bạn gái cũ về nhà, để cô ta mặc áo sơ mi của anh, thậm chí còn sấy tóc cho cô ta. Anh đang diễn với tôi cảnh tình cũ không rủ cũng đến à?”

“Dù em tin hay không, giữa anh và cô ấy không có gì cả.”

Tôi lắc đầu:

“Tôi không tin!”

Thẩm Mục nhìn tôi với gương mặt căng thẳng. Một lúc sau, anh xoa trán rồi đặt hai tờ hóa đơn trước mặt tôi.

“Tối hôm qua cô ấy ở nhà, anh ở khách sạn, đây là bằng chứng.

Nếu em cần, anh có thể lấy camera giám sát. Anh và cô ấy chẳng có gì xảy ra, đó là sự thật.”

Tôi không nhìn mấy thứ trên bàn. Thẩm Mục đã dám đặt ra trước mặt tôi, chắc chắn không phải đồ giả. Chỉ là:

“Cô ta ở nhà anh, còn anh lại ở khách sạn? Thẩm Mục, cách làm của anh tôi thật không hiểu nổi.”

“Cô ấy không quen ở khách sạn, với lại một cô gái ở khách sạn một mình, không an toàn.”

“Cô ta nói với anh, hay anh tự mình hiểu ý?”

Thẩm Mục quở trách:

“Nói chuyện đàng hoàng, đừng nói kiểu châm chọc.”

Hàng loạt chuyện chất chứa trong lòng khiến tôi đã không thể nhịn thêm được nữa.

“Tôi cũng muốn nói chuyện đàng hoàng, nhưng anh có nói chuyện đàng hoàng với tôi không?

Không quen ở khách sạn, một cô gái ở khách sạn không an toàn?

Tôi đi công tác bao nhiêu lần chẳng phải cũng ở khách sạn sao? Thế mà chẳng nghe thấy anh quan tâm lấy một câu.

Sầm Niệm cô ta cao quý hơn ai à? Tại sao người khác đều có thể, chỉ cô ta là không? Hay là, trong lòng anh, cô ta thật sự khác biệt?”

Thẩm Mục như bị đụng trúng nỗi đau, liền đứng phắt dậy.

“Anh đã ra ngoài ở, đã nói với em rằng không có chuyện gì xảy ra, em còn muốn thế nào nữa?”

Từng tia sấm rền vang đánh mạnh vào đầu, tôi gần như choáng váng. Đưa tay vịn vào bàn, tôi gào lên:

“Ly hôn, tôi muốn ly hôn!”

Sắc mặt Thẩm Mục thay đổi.

“Im đi, Tiết Vân Sơ! Rút lại hai từ đó ngay!”

Anh gần như nghiến răng nói ra câu này.Tôi đứng đối diện nhìn anh, ánh mắt nặng nề.

Thẩm Mục nhắm mắt, siết chặt nắm tay. Khi mở mắt ra, sự mất kiểm soát trong ánh mắt đã biến mất. Anh nói:

“Muốn ly hôn? Không đời nào!”

5

Tôi và Thẩm Mục rơi vào chiến tranh lạnh. Tôi ở lại căn nhà cũ.

Tôi không tìm anh, anh cũng không đến tìm tôi.

Anh nghĩ gì tôi không rõ.

Còn tôi thì đang chờ cho mình bình tĩnh lại, bình tĩnh để có thể xử lý mọi chuyện một cách hiệu quả nhất.

Hôm ấy, trợ lý của anh gọi điện cho tôi:

“Chị, chị và giám đốc Thẩm cãi nhau ạ?”

Cô bé này là đàn em của tôi, năng lực rất khá.

Hồi đó cô ấy đi tìm việc bị từ chối nhiều lần, tôi đã giới thiệu cho cô ấy vào làm dưới quyền của Thẩm Mục.

Bao năm qua, cô ấy làm việc rất tốt, và luôn cảm ơn tôi, giữ liên lạc với tôi.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nhắc tới Thẩm Mục với tôi.

“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.

Sau vài giây ngập ngừng, cô ấy nói:

“Giám đốc Thẩm tối nay có buổi tiệc, uống khá nhiều.

Em định gọi cho chị, nhưng có một người phụ nữ lạ tới đón giám đốc đi, lái luôn chiếc xe của anh ấy.”

Sau vài giây im lặng, tôi gửi ảnh của Sầm Niệm qua.

“Là cô ta à?”

“Đúng rồi!”

Giọng cô bé có chút lo lắng:

“Chị, chị ổn chứ!”

Tôi cười nhẹ:

“Không sao!”

Còn gì tốt hơn chứ! Xem ra chuyện ly hôn phải đưa vào lịch trình thôi. Càng kéo dài, tôi càng mất mặt.

Tôi là người hành động.

Sáng hôm sau, tôi tìm luật sư để soạn thảo đơn ly hôn.

Tài sản của tôi và Thẩm Mục đều độc lập, đơn ly hôn chỉ là một thủ tục.

Khi nhìn thấy tôi ở công ty, Thẩm Mục có chút sững người, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh tanh. Anh nói:

“Đây là công ty, có gì về nhà hẵng nói.”

Về nhà thì chắc chắn sẽ về, nhưng không phải bây giờ. Tôi đặt bản thỏa thuận ly hôn trước mặt anh:

“Ký đi, còn sớm thì chúng ta đến cục dân chính luôn.”

Thẩm Mục nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận ly hôn rất lâu.

“Em đến tìm anh chỉ vì chuyện này?”

Một câu hỏi hiển nhiên đến mức tôi chẳng thèm trả lời. Thẩm Mục lập tức xé tờ thỏa thuận ly hôn.

“Anh đã nói không thể ly hôn rồi đúng không?”

Tôi coi như không nghe thấy, lại lấy ra một bản nữa.

Thẩm Mục lại xé.

Tôi tiếp tục lấy, anh tiếp tục xé.

Cho đến tờ thứ mười hai, sắc mặt Thẩm Mục đã đen đến mức đáng sợ.

“Em nghĩ kỹ chưa?”

Tôi cười khẩy một tiếng. Không nghĩ kỹ thì tôi làm gì ở đây?

Anh đập mạnh bản thỏa thuận ly hôn xuống bàn, cầm bút ký tên mình.

“Đến cục dân chính.”

Tôi và Thẩm Mục mỗi người tự lái xe đến cục dân chính.

Chúng tôi may mắn vì hôm nay không đông người, chẳng phải chờ lâu đã tới lượt.

Nhân viên hỏi:

“Hai người đã nghĩ kỹ chưa?”

Tôi gật đầu:

“Nghĩ kỹ rồi.”

Ánh mắt Thẩm Mục rơi trên người tôi.

“Còn anh? Nghĩ kỹ chưa?”

Khi tôi nhìn lại, anh liền dời mắt đi rồi trả lời với người nhân viên đó bằng giọng điệu lạnh lùng:

“Nghĩ kỹ rồi.”

“Vậy được, tôi sẽ đăng ký trước, một tháng sau hai người có thể đến lấy giấy ly hôn.”

Nhìn nhân viên cúi đầu thao tác, hơi thở bị dồn nén trong tôi cuối cùng cũng dần dần thả lỏng.

Ngay lúc này, Thẩm Mục lên tiếng:

“Chờ đã!”

“Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Mục nhìn tôi:

“Tiết Vân Sơ, em chắc chắn muốn ly hôn?”

“Chắc chắn!”

Thẩm Mục đứng phắt dậy, chiếc ghế đổ xuống tạo ra tiếng “rầm” lớn.

“Tiết Vân Sơ, em thật nhẫn tâm!”

Nói xong, anh quay lưng bước đi, không ngoái lại.

“Có chuyện gì vậy?” nhân viên hỏi.

Tôi cũng đờ người, chỉ biết bước nhanh đuổi theo.

“Thẩm Mục, đứng lại!

Thẩm Mục!”

Anh như không nghe thấy, tiếp tục bước đi. Tôi chạy lên trước, nắm lấy tay anh.

“Anh có ý gì?”

Toàn thân Thẩm Mục căng cứng.

“Tôi nói lần cuối, Tiết Vân Sơ, tôi không thể ly hôn với em!”

Tôi tức giận bùng lên ngay lập tức.

“Anh có ý gì? Gì mà không thể ly hôn? Anh đang đùa tôi sao?”

Thẩm Mục hít sâu một hơi.

“Tiết Vân Sơ, em định làm loạn đến bao giờ?

Chỉ vì một chuyện chẳng có bằng chứng, mà em bỏ nhà ra đi, đòi ly hôn? Em thấy vui không?

Em làm thế khiến tôi mệt mỏi lắm!”

Tôi im lặng nhìn Thẩm Mục, bình tĩnh nói:

“Tôi không làm loạn. Thẩm Mục, tôi thực sự muốn ly hôn.”

“Tại sao?”

Thẩm Mục đầy vẻ khó hiểu:

“Chỉ vì Sầm Niệm? Giữa tôi và cô ấy không có gì, thật sự không có gì, sao em lại không tin?”

“Làm sao tôi tin được?

Tôi hỏi anh, Sầm Niệm bây giờ đang ở đâu? Có phải là ở chỗ anh sắp xếp? Cô ấy vẫn chưa có xe, nên anh cho cô ấy mượn một chiếc?

Tại sao cô ấy lại đến đón anh khi anh say? Sau khi đón anh xong, hai người đi đâu, xảy ra chuyện gì?”

Nói đến đây, tôi lắc đầu, cười nhạt.

“Thật ra không cần nói nhiều, chỉ đơn giản là đêm đó, nếu tôi không về, hai người sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Chẳng có gì cả!”

Thẩm Mục cố gắng kìm nén sự bực bội:

“Anh đi khách sạn là kế hoạch đã sắp xếp, nếu em không tin thì có thể hỏi…”

“Tôi không tin!”

Đây là lần thứ hai tôi nói câu này.

“Thẩm Mục, tôi không tin. Bây giờ dù anh có nói gì, làm gì, đưa ra bao nhiêu bằng chứng, tôi cũng không tin!

Tôi không muốn tìm hiểu anh đã làm gì, hai người đã làm gì. Tôi chỉ đơn giản là không còn tin anh nữa, vậy thôi!”

Tôi là người giỏi nhất trong việc dứt khoát, không có nó tôi sẽ không đi được xa đến hôm nay.

Scroll Up