Tôi cảm thấy mình chưa bao giờ trọn vẹn và viên mãn đến thế.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, đứa bé cũng dần khôn lớn.

Nó thừa hưởng sự hoạt bát của Tiêu Hạo và sự điềm tĩnh của tôi, vừa tinh nghịch lại vừa đáng yêu, mang lại tiếng cười không ngớt cho gia đình chúng tôi.

Nhìn hai bóng dáng, một lớn một nhỏ, đùa giỡn trong phòng khách, ánh nắng từ cửa sổ lớn rọi xuống phủ lên họ một tầng ánh sáng vàng rực rỡ.

Tôi ngồi trên ghế sofa, khóe môi vô thức mỉm cười.

Đây chính là hạnh phúc mà tôi luôn mong muốn.

Bình dị, chân thật, trong tầm tay.

Người đàn ông từng ngây ra suốt 15 phút trong gara năm ấy, đã được thời gian và tình yêu mài giũa thành chỗ dựa vững chắc nhất của tôi.

Còn tôi, cũng đã hoàn thành hành trình tu hành trong cuộc hôn nhân này, tìm được phiên bản tốt nhất của chính mình.

11

Vài năm sau, Tiêu Tuyết mãn hạn tù.

Tin tức này là do mẹ chồng tôi cẩn trọng nói ra trong một bữa cơm gia đình.

Bà bảo rằng, sau khi ra tù, Tiêu Tuyết không có nơi nào để đi, muốn về quê sống.

“Nó… nó hứa với mẹ là sẽ sống đàng hoàng, không gây chuyện nữa.” Mẹ chồng nhìn Tiêu Hạo, ánh mắt đầy mong chờ xen lẫn khó xử.

Tôi để ý thấy tay Tiêu Hạo cầm đũa khẽ siết lại.

Anh im lặng vài giây, rồi ngẩng đầu nhìn tôi.

Anh không trả lời ngay, mà đợi ý kiến của tôi trước.

Chỉ một hành động nhỏ đó, cũng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Anh đã không còn là người đàn ông một tay quyết định mọi việc trong nhà, mà đã học được cách tôn trọng tôi, coi chúng tôi là một tập thể thực sự.

Tôi khẽ gật đầu với anh, ra hiệu để anh tự quyết định.

Tiêu Hạo hít sâu một hơi, nói với mẹ:

“Mẹ, nếu nó muốn về quê thì cứ để nó về. Căn nhà cũ cũng đang bỏ trống. Nhưng con nói trước, con sẽ không cho nó thêm một xu nào nữa. Nó đã là người trưởng thành, phải học cách tự nuôi sống bản thân.”

Giọng anh bình tĩnh nhưng dứt khoát.

Mẹ chồng tôi thở dài, khẽ gật đầu.

Cuối cùng, Tiêu Tuyết vẫn trở về quê.

Nhưng cuộc sống của cô ta không hề “đàng hoàng” như lời hứa.

Vì có tiền án, cô ta không xin được công việc nào tử tế, chỉ có thể đi làm tạp vụ trong vài quán ăn nhỏ.

Đã quen sống trong nhung lụa, cô ta hoàn toàn không thể chịu nổi sự vất vả và nghèo khổ.

Nghe nói, cô ta lại bắt đầu quen biết những người chẳng ra gì trên mạng, luôn mơ tưởng đi đường tắt để đổi đời, nhưng lại liên tục bị lừa gạt.

Cuộc sống của cô ta rối bời tăm tối.

Bố mẹ chồng tôi thỉnh thoảng vẫn lén gửi chút tiền cho cô ta, nhưng chẳng khác gì muối bỏ biển.

Họ vì đứa con gái ấy mà đau lòng đến bạc tóc, nhưng lại hoàn toàn bất lực.

Những chuyện này, Tiêu Hạo chỉ nghe được từ bố mẹ rồi kể lại cho tôi.

Chúng tôi giống như hai người đứng ngoài cuộc, lặng lẽ nhìn Tiêu Tuyết ngày càng lún sâu vào vũng bùn do chính mình chọn.

Trong lòng tôi, từ lâu đã không còn oán hận gì cô ta nữa, chỉ còn một chút cảm khái về bản tính con người.

Số phận của một người, có lẽ đã được định đoạt ngay từ khi tính cách hình thành.

Gia đình nhỏ của chúng tôi, ngược lại, ngày càng ổn định và tốt đẹp hơn nhờ sự vun đắp của cả hai.

Tôi và Tiêu Hạo rất đồng lòng trong việc dạy con.

Chúng tôi chú trọng rèn luyện cho con khả năng tư duy độc lập, tinh thần trách nhiệm và cách nhìn nhận đúng đắn về đồng tiền.

Chúng tôi không muốn con trở thành “một Tiêu Tuyết thứ hai”.

Tình bạn giữa tôi và Lina vẫn như xưa.

Giờ cô ấy đã là cổ đông cấp cao của văn phòng luật, vừa thành công trong sự nghiệp, vừa hạnh phúc với gia đình.

Chúng tôi thường xuyên dẫn con theo để cùng tụ họp, trò chuyện về công việc, chia sẻ chuyện dạy con, và cảm nhận niềm vui của nhau.

Vào một dịp kỷ niệm ngày cưới, Tiêu Hạo bí mật tặng tôi một món quà.

Tôi mở ra thì thấy đó là một mô hình xe máy điện nhỏ, màu xanh bạc hà, rất tinh xảo.

Tôi sững người một lúc, rồi bật cười.

“Anh vẫn nhớ sao?”

“Sao mà quên được?” Tiêu Hạo ôm tôi từ phía sau. “Đó là bước ngoặt của cuộc đời anh. Vợ à, cảm ơn em vì năm đó đã không từ bỏ anh.”

Tôi quay lại, khẽ hôn lên môi anh.

“Cũng cảm ơn anh, vì đã không làm em thất vọng.”

Quá khứ từng đầy nước mắt và khói lửa ấy, sau bao năm lắng đọng, giờ đã trở thành một dấu ấn ngọt ngào và sâu sắc trong mối quan hệ giữa chúng tôi.

Nó luôn nhắc nhở chúng tôi rằng, hạnh phúc không dễ có được, cần cả hai cùng gìn giữ và trưởng thành.

12
Cuộc sống, giống như một dòng sông lặng lẽ trôi êm.

Chiếc mô hình xe máy điện Tiêu Hạo tặng tôi được tôi đặt ở vị trí nổi bật nhất trên giá sách.

Nó như một chiếc chuông cảnh tỉnh, cũng giống như một huân chương.

Tiêu Hạo đã hình thành thói quen viết nhật ký gia đình.

Anh ghi lại những câu chuyện thú vị trong quá trình con lớn lên, ghi lại những khoảnh khắc ấm áp giữa hai vợ chồng, và cũng không quên viết ra những suy ngẫm của bản thân về quá khứ.

Thỉnh thoảng đọc lại, tôi luôn bị những dòng chữ chân thành và tỉ mỉ ấy làm xúc động.

Người đàn ông từng thô lỗ vụng về ấy, sau khi bị cuộc đời rèn giũa, nay đã trở nên dịu dàng và sâu sắc biết bao.

Sự nghiệp của tôi cũng bước lên một đỉnh cao mới.

Nhờ một dự án xuất sắc, tôi mang lại giá trị lớn cho công ty và được thăng chức lên phó tổng giám đốc.

Tôi thực sự đạt được thành tựu trọn vẹn trong cả sự nghiệp lẫn gia đình.

Tôi không còn là cái bóng của bất kỳ ai, tôi chính là tôi — Miểu Linh, một người phụ nữ độc lập và tỏa sáng.

Tin tức về Tiêu Tuyết ngày càng thưa thớt.

Lần cuối cùng nghe đến tên cô ta là khi bố chồng kể, cô ta lại tham gia đánh bạc online, nợ một khoản lớn và bị người ta đánh gãy chân, từ đó hoàn toàn biến mất.

Khi nghe tin, cả nhà tôi im lặng hồi lâu.

Không ai thương hại, cũng không ai hả hê.