Lời vừa dứt, bên ngoài truyền đến tiếng động hỗn loạn.
Mẹ Lục và Lục Noãn Noãn bịt mũi, vẻ mặt đầy chán ghét:
“Các người đến đây làm gì? Hôi chết đi được!”
“Thừa Kỳ, mẹ nghĩ rồi, nếu đứa bé là con của con, thì nó là người nhà họ Lục, có thể đưa về.”
“Nhưng mà, sau này mọi thứ của nhà họ Lục đều phải dành cho con của Noãn Noãn, nó chỉ là đứa được ký gửi thôi!”
Nhìn vẻ như bố thí của mẹ Lục, Lục Thừa Kỳ loạng choạng buông con ra đứng dậy.
Anh ta bình tĩnh đến đáng sợ, như cơn bão trước khi ập đến.
Ánh mắt không thể đoán được khiến mẹ Lục vô thức lùi lại hai bước, nhưng vẫn cố cứng giọng:
“Con không có ý kiến gì chứ?”
“Còn nữa, không được để đứa nhỏ gặp Hứa Tri Ý, con đàn bà độc ác đó đã hại nhà họ Lục bao nhiêu năm, không thể để cô ta——”
Chưa dứt lời, Lục Thừa Kỳ đã vung tay tát một cái thật mạnh.
Mẹ Lục bị đánh ngã nhào xuống đất, ngơ ngác:
“Con, con dám đánh mẹ?! Lục Thừa Kỳ, con dám đánh mẹ sao!”
Lục Thừa Kỳ đứng từ trên cao nhìn xuống bà ta, khoé môi cong lên đầy tàn nhẫn và đau đớn:
“Mẹ? Bà xứng làm mẹ sao?”
“Từ nhỏ đến lớn, bà đã bao giờ quan tâm đến tôi, để ý đến tôi chưa? Thứ bà quan tâm mãi mãi chỉ có bản thân mình!”
“Tôi tôn trọng bà, hiểu cho bà, nên những năm Hứa Tri Ý làm dâu tôi luôn khuyên cô ấy nhẫn nhịn, khuyên cô ấy hiểu cho bà đã vất vả nuôi tôi khôn lớn, còn bà thì sao?”
“Bà nói con không phải của tôi, còn nói đã làm xét nghiệm ADN chọc ối.”
“Bà giăng bẫy hại Hứa Tri Ý ngoại tình, dẫn tôi đi bắt gian tận giường, ép cô ấy nhân lúc tôi đi công tác phải ra đi tay trắng, còn lừa cô ấy rằng tôi đi du lịch không muốn gặp.”
“Giờ cô ấy bị bà ép chết rồi! Bà hài lòng chưa!”
Anh ta nói xong, lạnh lùng quay sang nhìn Lục Noãn Noãn, giọng lạnh như băng:
“Còn cô nữa, Lục Noãn Noãn, tôi coi cô là em gái, tin cô là người lương thiện, vậy mà hết lần này tới lần khác cô hùa theo mẹ tôi gạt tôi.”
“Thậm chí suốt ba năm nay, nhiều lần đến tìm Hứa Tri Ý đòi tiền!”
“Cô lấy tư cách gì? Sao các người dám làm vậy?!”
Sắc mặt mẹ Lục và Lục Noãn Noãn tái mét.
Mẹ Lục lập tức bò dậy, gượng gạo cười nịnh, định kéo tay Lục Thừa Kỳ:
“Mẹ là vì muốn tốt cho con, Thừa Kỳ, mẹ thật sự vì con.”
“Hứa Tri Ý không hiểu chuyện, hoàn toàn không xứng với con, Noãn Noãn là đứa mẹ nuôi từ nhỏ, nó mới là người xứng đáng làm con dâu nhà họ Lục.”
“Chuyện này qua lâu rồi, đừng so đo với mẹ nữa được không?”
“Sắp đến ngày cưới rồi, thiệp mời cũng phát ra cả rồi, coi như mẹ xin con, chúng ta sau này sống yên ổn——”
Lục Thừa Kỳ hất tay bà ra:
“Cuộc hôn nhân này tôi không thể kết.”
Vệ sĩ đi theo cũng lập tức xông vào giữ lấy mẹ Lục và Lục Noãn Noãn.
Cảnh sát định tiến lên hòa giải:
“Có gì từ từ nói——”
“Chuyện nhà tôi, để nhà tôi tự giải quyết.”
Khóe môi Lục Thừa Kỳ nhếch lên một nụ cười tuyệt vọng, không còn quan tâm đến hai người đang giãy giụa gào khóc kia nữa.
Anh bế con trai cùng đưa thi thể tôi đặt lên cáng, tiễn vào lò hỏa táng.
Con trai còn chưa hiểu chuyện, chỉ kéo tay anh hỏi:
“Chú ơi, mẹ ở trong đó có bị đau không?”
“Lửa lớn quá, mẹ sợ lửa nhất mà, mẹ có sao không?”
Lục Thừa Kỳ nuốt nghẹn nỗi đau trong lòng, cúi người xuống nhìn thằng bé bằng ánh mắt ngang hàng.
Trong con ngươi anh phản chiếu rõ khuôn mặt giống tôi đến kỳ lạ, anh dịu dàng mỉm cười:
“Mẹ sẽ không sao đâu.”