“Thông Thông cũng biết mà, mẹ rất bận, rất mệt, nên mẹ cần ngủ, một giấc thật dài, thật dài.”
“Cho nên, chú đã giúp mẹ tìm một nơi để nghỉ ngơi thật tốt, đợi mẹ ngủ dậy rồi sẽ đến đón con.”
Con trai cảnh giác rất cao, cứng đầu không chịu đi cùng Lục Thừa Kỳ:
“Cháu không quen chú, mẹ cũng chưa bao giờ nói với cháu về chú, cháu sẽ không đi theo đâu!”
Dù bị con đánh đấm túi bụi, Lục Thừa Kỳ cũng không hề tức giận.
Đôi mắt xinh đẹp kia chỉ toàn nỗi buồn sâu thẳm.
Anh run run rút ví ra, lấy từ ngăn nhỏ một bức ảnh cưới của hai chúng tôi.
Anh đưa bức ảnh cho con, nhẹ giọng hỏi:
“Con xem đi, đây là bức ảnh cuối cùng của chú và mẹ con.”
“Chú quen mẹ, quen từ rất lâu rồi, nên chú không phải người xấu, theo chú về nhé.”
Con trai cuối cùng cũng theo Lục Thừa Kỳ về nhà.
Hôm đó, chuyện ầm ĩ của nhà họ Lục truyền khắp các ngóc ngách thủ đô.
Mẹ Lục bị đưa vào viện dưỡng lão có điều kiện khắc nghiệt nhất.
Còn Lục Noãn Noãn bị anh đưa về cho cha mẹ ruột, sống ở một ngọn núi hẻo lánh, cả đời này sẽ không còn cơ hội đặt chân vào đất thủ đô nữa.
Giới thượng lưu sau khi điều tra rõ nguyên do đều thở dài tiếc nuối.
Bởi vì họ từng chứng kiến tôi và anh yêu nhau sâu đậm đến nhường nào.
Sau khi ly hôn, không ít người từng cười nhạo tôi, giờ biết được sự thật, trong lòng chỉ còn lại hối hận.
Nhưng điều đó với tôi giờ đã chẳng còn quan trọng.
Bởi vì tôi đã chết rồi, chuyện khi còn sống vốn chẳng đáng để bận tâm.
Điều tôi quan tâm, chỉ là Thông Thông có thể sống tốt hay không.
Có lẽ để tôi yên lòng.
Hôm ấy, bất chấp phản đối của hội đồng quản trị, Lục Thừa Kỳ chuyển toàn bộ cổ phần dưới tên mình cho con trai.
Thông Thông mới ba tuổi, còn chưa kịp đi mẫu giáo, đã trở thành người giàu nhất thủ đô.
Khi ký giấy chuyển nhượng cổ phần, con trai vẫn còn ngơ ngác:
“Cháu chưa biết viết chữ, chú dạy cháu viết nhé.”
“Chú nói chỉ cần cháu ký tên mình vào thì mẹ sẽ yên tâm đúng không?”
Lục Thừa Kỳ mắt đỏ hoe gật đầu, nắm tay thằng bé, từng nét một viết xuống ba chữ “Hứa Lăng Xuyên”.
“Đúng vậy.”
“Sau này con phải lớn lên thật tốt, đi học, chú sẽ luôn luôn ở bên con.”
“Mẹ sau khi biết được, chắc chắn sẽ vui lắm.”
Mọi việc xong xuôi, con được bảo mẫu đưa đi ăn.
Lục Thừa Kỳ ngồi ngẩn trong thư phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, tay nắm chặt bản ly hôn.
Hồi lâu sau, trong căn phòng yên ắng chỉ còn tiếng cười khẽ của anh:
“Hứa Tri Ý, em đang nhìn đúng không?”
Tôi cứng đờ toàn thân, đưa bàn tay ngày càng trong suốt vẫy nhẹ trước mắt anh.
Đồng tử anh không hề dao động, không nhìn thấy tôi.
Chỉ nghe giọng anh nghẹn ngào vang lên tiếp:
“Em lo cho Thông Thông như vậy, nhất định sẽ luôn dõi theo đúng không?”
“Vậy em có thấy không, anh hối hận rồi.”
“Anh hối hận vì không tin em, hối hận vì đồng ý ly hôn, hối hận vì đi công tác, hối hận vì tất cả mọi chuyện trước kia.”
“Anh biết không thể quay lại nữa, nhưng… em yên tâm.”
“Thông Thông là con anh, cũng là đứa con duy nhất của anh.”
“Anh sẽ chăm sóc nó lớn lên, tiếp quản công ty, nó sẽ không còn phải chịu đói chịu rét nữa, sẽ sống cuộc đời tốt nhất.”
“Chờ đến khi nó trưởng thành, anh sẽ đến tìm em, em… có thể tha thứ cho anh không?”
Nhìn anh lẩm bẩm trong căn phòng trống không, lòng tôi vẫn bình lặng như nước.
Chỉ yên tĩnh nhìn anh.
Lục Thừa Kỳ úp mặt vào hai bàn tay, vai không ngừng run rẩy, nước mắt tuôn ra như những hạt châu đứt chỉ.
Tôi khẽ thở dài, xoay người đi đến phòng ăn.
Thấy con trai ăn thật vui vẻ, tôi cũng bật cười.
Lơ lửng xuống, nhẹ nhàng ôm lấy con, thì thầm:
“Thông Thông, mẹ phải đi rồi.”
“Con phải ăn ngoan, lớn ngoan, mẹ sẽ luôn dõi theo con từ trên trời cao.”
“Mẹ yêu con, mãi mãi yêu con, Thông Thông.”
Ý thức dần dần mơ hồ.
Một luồng ánh sáng trắng hiện ra, tôi nhắm mắt lại, không còn cảm giác gì nữa.
Thông Thông nuốt xong miếng cuối cùng, đột nhiên khẽ gật đầu, giọng rất nhỏ thì thầm:
“Vâng ạ, mẹ.”
“Mẹ ơi, con cũng yêu mẹ.”
Gió bên ngoài khẽ lùa vào, thổi tan câu nói ấy, chỉ để lại một làn hương hoa nhè nhẹ.
【Toàn văn hoàn】