Trớ trêu là, vừa tỉnh dậy tôi đã bị Lục Thừa Kỳ tát một cái như trời giáng.

Anh ta hỏi tôi vì sao lại phản bội anh, hỏi tôi sao lại độc ác đến thế, hại mẹ anh rồi lại hại cả anh.

Tôi muốn giải thích, nhưng lại phát hiện chiếc nhẫn cưới của anh đã bị tháo xuống.

Tôi thực sự quá mệt rồi.

“Ngày 10 tháng 6 năm 2018.

Tôi đã ly hôn, tay trắng ra đi.

Mẹ của Lục Thừa Kỳ nói nếu tôi không chịu ly hôn, thì đứa bé cũng đừng mong được sống.

Giờ tôi mới hiểu được thủ đoạn của nhà họ Lục.

Tôi không cam tâm, nhưng chẳng còn cách nào.

Vì đứa nhỏ, vì chính bản thân mình, tôi cũng phải rời đi.

Lục Thừa Kỳ thậm chí còn chẳng tiễn tôi, mẹ anh ta nói anh đang đi du lịch với Lục Noãn Noãn, không muốn gặp tôi.

Thật nực cười.”

Lục Thừa Kỳ đọc đến đây, khóe mắt đã ướt đẫm, cả người run rẩy không ngừng.

“Ngày 20 tháng 4 năm 2019.

Thông Thông ra đời rồi, là bé trai, trông rất giống tôi.

May mắn là không giống Lục Thừa Kỳ, nếu không tôi lại đau lòng thêm lần nữa.”

“Ngày 15 tháng 1 năm 2019.

Hôm qua Lục Thừa Kỳ đến ném cho tôi một đống đồ dùng trẻ con, tôi đã vứt hết.

Thông Thông chỉ là con của tôi, không phải của anh ta, anh ta không xứng làm cha.

Lục Noãn Noãn tìm đến, lấy đi toàn bộ tiền trợ cấp nuôi con mà Lục Thừa Kỳ gửi.

Cô ta nói nếu không phải vì tôi, người Lục Thừa Kỳ cưới phải là cô ta, bắt tôi bồi thường tổn thất tinh thần.

Nếu không, sẽ khiến Thông Thông cả đời không ngóc đầu lên nổi.

Tôi đã thỏa hiệp rồi.

Tôi là một người mẹ bất lực, chỉ mong Thông Thông có thể lớn lên yên ổn.”

“Ngày 10 tháng 2 năm 2020.

Cảnh tượng giống hệt năm ngoái, thật nực cười.

Thông Thông, mẹ rất yêu con.”

“Ngày 3 tháng 1 năm 2020.

Năm nay cơ thể ngày càng yếu rõ rệt, phải tìm thời gian đi khám thôi.

Nhưng thôi, để dành tiền cho Thông Thông vào mẫu giáo.

Từ khi bị nhà họ Lục phong sát, tôi không còn tìm được công việc nữa, tôi muốn đợi Thông Thông lớn thêm chút rồi chuyển sang thành phố khác sống.

Thông Thông, mẹ sẽ mãi mãi bên con.”

…….

Lục Thừa Kỳ lật quá nhanh, nhanh đến mức nước mắt còn chưa kịp thấm ướt từng con chữ.

Anh ta rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cúi người khóc nức nở như một đứa trẻ.

Tiếng nức nở vụn vỡ truyền đến tai tôi, mà tôi lại vô cùng bình tĩnh.

Thật ra lúc mới chia tay, tôi đã vô số lần tưởng tượng cảnh Lục Thừa Kỳ biết được sự thật sẽ có biểu cảm gì.

Khi đó tôi không cam tâm, đau khổ, u uất đến mức tưởng như bị nuốt chửng.

Vì thế mà thai không ổn định, suýt nữa mất con.

Bác sĩ dặn tôi phải giữ tâm trạng vui vẻ, em bé mới có thể khỏe mạnh chào đời.

Vì con, tôi cố gắng học cách buông bỏ, học cách chấp nhận hiện thực.

Cho đến khi Thông Thông chào đời, tôi mới chợt nhận ra những vết thương cũ đã bị thời gian mài mòn.

Không phải là không đau nữa, mà là đã quen rồi.

Tôi không cha không mẹ, không nơi nương tựa, không đấu lại được nhà họ Lục.

Người duy nhất tôi có thể trông cậy trong nhà họ Lục là Lục Thừa Kỳ cũng không tin tôi, tôi không còn đường lùi nữa.

Điều duy nhất tôi có thể làm, là đưa Thông Thông sống thật tốt.

Vậy nên, giờ đây khi thấy anh ta hối hận đến đứt từng khúc ruột, tôi không thấy hả hê chút nào.

Tôi chỉ mong, sau khi biết được sự thật, anh ta có thể đối xử tốt với Thông Thông.

Con trai lạch bạch chạy đến trước mặt Lục Thừa Kỳ, ngượng ngùng đưa ra một tờ khăn giấy:

“Đừng khóc nữa, mẹ nói rồi, khóc chẳng giải quyết được gì cả, mẹ chưa bao giờ khóc.”

Lục Thừa Kỳ khựng lại một chút, ôm chầm lấy con trai, lẩm bẩm:

“Xin lỗi, xin lỗi.”