Kỷ Sương mở miệng, cắt ngang lời sám hối lộn xộn của anh, giọng nói lạnh lùng, không mang chút cảm xúc. “Anh nhận nhầm người rồi.”
Hách Châu Văn như bị sét đánh, chết đứng tại chỗ: “Sương Sương, đừng như vậy mà… Anh biết em hận anh, trách anh, em đánh anh mắng anh thế nào cũng được, nhưng đừng nói là không quen biết anh… Anh cầu xin em…”
Kỷ Sương cố rút tay lại, nhưng anh nắm quá chặt.
Cô khẽ nhíu mày, không nói thêm với anh lời nào, mà quay sang dùng tiếng Nga lưu loát nói với bảo vệ vừa chạy đến: “Đồng chí bảo vệ, ở đây có người quấy rối buổi tập của chúng tôi, tôi không quen anh ta, làm ơn đưa anh ta ra ngoài.”
Hai bảo vệ Liên Xô cao lớn lập tức bước lên, một trái một phải giữ lấy cánh tay Hách Châu Văn.
“Sương Sương! Sương Sương nghe anh nói!” Hách Châu Văn giãy giụa, ánh mắt đỏ ngầu van nài nhìn cô, “Anh thật sự biết lỗi rồi! Em cho anh một cơ hội thôi! Một lần thôi! Anh xin em đấy!”
Nhưng Kỷ Sương đã xoay người lại, không nhìn anh nữa, nói một câu “Xin lỗi, chúng ta tiếp tục” bằng tiếng Nga với người đánh đàn và huấn luyện viên còn đang bối rối, sau đó quay trở lại thanh tập, như thể màn kịch vừa rồi chưa từng xảy ra.
Hách Châu Văn bị cưỡng chế lôi ra khỏi phòng tập, kéo qua hành lang, cuối cùng bị “mời” ra khỏi cửa hông của nhà hát.
Anh lảo đảo đứng trong gió tuyết, nhìn cánh cửa nặng nề đang dần khép lại phía sau, cánh cửa ấy như đang chặn nốt tia hy vọng cuối cùng của anh lại bên trong.
Đúng lúc đó, cửa nhà hát lại mở ra.
Một nam vũ công Liên Xô cao lớn, vóc dáng rắn rỏi, ngũ quan điển hình của người Slav bước ra, tay cầm một chiếc áo khoác dày.
Anh ta đi đến bên cạnh Kỷ Sương, người vừa bước ra ngoài như đang chuẩn bị rời đi, tự nhiên khoác áo choàng lên vai cô, nói gì đó bằng tiếng Nga, giọng đầy thân mật.
Kỷ Sương nghiêng đầu, khẽ mỉm cười với anh ta.
20
Nụ cười ấy nhẹ nhàng, tự nhiên, thậm chí còn mang theo một tia sáng rực rỡ đặc trưng của thiếu nữ trẻ — điều mà Hách Châu Văn chưa từng thấy bao giờ.
Dù nụ cười ấy rất nhạt, thoáng qua liền biến mất, nhưng khoảnh khắc bừng sáng ấy lại như một lưỡi dao găm tẩm độc, đâm thẳng vào tim anh!
Bảy năm rồi.
Kể từ khi anh đưa cô đến Tây Bắc, kể từ khi anh liên tục bác đơn xin điều chuyển của cô, anh chưa từng nhìn thấy nụ cười sáng bừng, xuất phát từ tận đáy lòng ấy trên gương mặt cô nữa.
Vậy mà bây giờ, nơi đất khách quê người, trước mặt một người đàn ông Liên Xô xa lạ, cô lại nở nụ cười ấy.
Hách Châu Văn đứng yên tại chỗ, gió tuyết lùa vào cổ áo lạnh buốt, nhưng vẫn chẳng thể sánh bằng sự hoang vu băng giá đang phủ kín trong lòng anh.
Anh nhìn Kỷ Sương và nam diễn viên kia sóng vai bước vào màn tuyết, bóng dáng dần nhòe đi rồi tan biến giữa dòng người.
Còn anh, như một kẻ lang thang bị vứt bỏ giữa trời tuyết, toàn thân lạnh cứng, không nhúc nhích nổi.
Hách Châu Văn thuê một căn phòng rẻ tiền ở Moskva để ở lại.
Anh không cam lòng.
Làm sao có thể cam lòng? Anh vượt ngàn dặm xa xôi, mang theo dằn vặt lương tâm và sự hối hận day dứt mà đến, không phải để nhìn thấy cô coi anh như người dưng, không phải để thấy cô nở nụ cười với người khác!
Anh phải đưa cô về. Trở lại bên anh, trở lại quỹ đạo vốn thuộc về hai người họ.
Anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho những tổn thương suốt bảy năm qua.
Điều đầu tiên anh nghĩ đến, vẫn là thói quen cũ, cũng là cách anh cho rằng hiệu quả nhất — dùng “tổ chức”.
Anh dò hỏi được người phụ trách đoàn múa nơi Kỷ Sương theo học là bà Anna Ivanovna, một quý bà người Nga nghiêm khắc, từng là nghệ sĩ múa ưu tú của Liên Xô.
Hách Châu Văn chỉnh tề quân phục, mang theo phiên dịch, gõ cửa văn phòng của bà Anna.
“Chào bà Ivanovna. Tôi là vị hôn phu của đồng chí Kỷ Sương, đồng thời cũng là đoàn trưởng quân khu Nam Thành — Hách Châu Văn.” Anh vào thẳng vấn đề, định dùng thân phận và khí thế để áp người. “Tôi đến đây là để mong quý đoàn xem xét cho đồng chí Kỷ Sương kết thúc khóa học sớm, trở về Trung Quốc.”
Bà Anna đẩy gọng kính, ánh mắt soi xét đánh giá viên sĩ quan trẻ trước mặt đầy khí thế: “Lý do?”
“Đồng chí Kỷ Sương ở Trung Quốc có nhiệm vụ quan trọng vẫn chưa hoàn thành. Cô ấy là nòng cốt văn nghệ trong quân đội, Tổ quốc cần cô ấy. Với tư cách là vị hôn phu và cấp trên của cô ấy, tôi cho rằng cô ấy nên đặt lợi ích quốc gia và tập thể lên hàng đầu. Sự phát triển cá nhân nên phục tùng tổ chức. Mong quý đoàn hiểu và hỗ trợ cô ấy hoàn tất thủ tục về nước trước thời hạn.”
Bà Anna nghe xong, gương mặt không hề biểu cảm, nhưng đôi mắt xanh sau cặp kính lại sắc bén như dao, nhìn thẳng vào Hách Châu Văn suốt mười mấy giây.
Rồi bà cất giọng.
“Thưa ngài Hách, trước hết, Kỷ Sương là vũ công của đoàn múa, là nghệ sĩ, là học giả sang Liên Xô trao đổi nghệ thuật. Cô ấy không phải là binh sĩ của anh, càng không phải tài sản của anh. Anh không có quyền, dưới bất kỳ danh nghĩa ‘tổ chức’ hay ‘cấp trên’ nào, can thiệp vào cuộc đời nghệ thuật và lựa chọn cá nhân của cô ấy.”
Sắc mặt Hách Châu Văn tối sầm lại: “Bà Ivanovna, e là bà chưa hiểu rõ tình hình giữa tôi và Kỷ Sương…”
“Tôi biết rõ,” bà Anna cắt ngang, giọng càng thêm nghiêm nghị. “Khi Kỷ Sương đến đây, trên tay, chân và cả lưng cô ấy đều có vô số vết thương cũ và chấn thương do lao động nặng không phù hợp với thể chất của cô ấy. Một vũ công tài năng như vậy mà lại bị đối xử như thế, đó đã là một điều rất đáng tiếc.”
“Thứ hai,” bà hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt như thiêu đốt, “Trong hồ sơ và bản tường trình cá nhân, cô ấy khai rõ là độc thân, không có bất kỳ mối hôn ước nào. Cô ấy đến đây để theo đuổi ước mơ múa, vì nghệ thuật. Nếu anh thật sự là vị hôn phu của cô ấy, tại sao cô ấy chưa từng nhắc đến? Tại sao trong hồ sơ lại ghi là chưa kết hôn?”
Hách Châu Văn á khẩu, mặt lúc trắng lúc xanh.
“Cuối cùng,” bà Anna đứng dậy, ra lệnh tiễn khách, “Nơi đây là thánh đường của nghệ thuật, không phải doanh trại của anh. Việc Kỷ Sương có ở lại hay không, sẽ do ý nguyện cá nhân cô ấy, định hướng phát triển nghệ thuật, và thỏa thuận trao đổi văn hóa giữa hai nước quyết định. Không phải do anh, cũng không phải do ý chí cá nhân của tôi. Mời anh về cho.”
“Nếu anh còn tiếp tục lấy lý do phi nghệ thuật để quấy rối vũ công của tôi, tôi sẽ gửi công hàm phản đối chính thức tới các cơ quan liên quan của nước anh.”
“Tiễn khách.”
Hách Châu Văn bị mời ra khỏi văn phòng.
Đứng trên bậc thang băng giá bên ngoài nhà hát, lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được sự thất bại và bất lực sâu sắc đến thế.
Thân phận mà anh luôn tự hào, trách nhiệm, đại nghĩa — giờ phút này, lại trở nên nhợt nhạt và nực cười đến đáng thương.
21