Xuyên không kết thúc, hệ thống đột nhiên bị hỏng.
Tôi ở lại và kết hôn với Lục Trì.
Bảy năm trôi qua, chàng trai u ám, yếu ớt ngày nào đã trở thành nhân vật nổi bật mới của thành phố Dung Thành.
Còn tôi, nữ chính trong câu chuyện cứu rỗi, lại dần trở thành một bà vợ tầm thường, nhạt nhòa.
Anh ấy và gia đình bắt đầu mất dần kiên nhẫn với tôi.
Hôm đó, một cô gái trẻ trung, xinh đẹp tìm đến tôi, mỉm cười nói:
“Chị ơi, nếu thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, thì trước đây chị và anh Lục Trì là cặp đôi trong câu truyện cứu rỗi.
Còn giờ đây, tôi và anh ấy là cặp đôi trong câu truyện tổng tài có con đó.”
Tôi tra hỏi Lục Trì. Anh ấy nói:
“Yên Yên, anh muốn có một đứa con.”
Là người xuyên không, tôi không thể mang thai, và trước đây anh đã đồng ý rằng chúng tôi sẽ sống không có con.
Giờ anh ấy lại đổi ý.
Tôi mệt mỏi gật đầu.
Sau đó, hệ thống đột ngột hoạt động trở lại, hỏi tôi có muốn rời đi không.
Tôi đáp: “Ừ.”
Trước khi đi, tôi xóa sạch mọi dấu vết của mình và quyết tâm ra đi.
Để anh ấy, trong những năm tháng sau này, dù có ở bên bất kỳ ai, khi nhớ đến tôi sẽ đau đớn khôn nguôi.
Còn tôi, dùng điểm thưởng từ sự hối tiếc của anh ấy, trở lại thực tại để sống một cuộc sống phong phú và đa sắc.