7

Khi Cố Vân Châu buông tôi ra, hốc mắt anh đỏ hoe.

“Xin lỗi.”

Tôi sững người.

Anh nhìn tôi, giọng khàn đặc.

“Mười năm trước anh không nên đồng ý chia tay. Khi đó anh quá tức giận, cảm thấy bị đùa giỡn, lòng tự trọng không chịu nổi.”

Anh đưa tay lau mặt, hít sâu một hơi.

“Tất cả là lỗi của anh, khiến em chờ anh lâu đến thế.”

“Mười năm qua,”

Anh dừng lại một chút.

“Không lúc nào là anh không nghĩ đến em.”

“Cho dù khi đó… em thật sự chỉ chơi đùa,”

Anh cười khổ,

“Anh cũng chấp nhận.”

“Bởi vì… anh yêu em.”

Ba chữ cuối nói rất khẽ, nhưng như búa nện vào tim tôi.

Tất cả phòng bị trong tôi sụp đổ hoàn toàn.

Tôi nhìn vào mắt anh, trong đó là sóng cảm xúc cuộn trào mãnh liệt hơn cả mười năm trước.

Không còn hận, không còn oán, chỉ có nhớ nhung và đau đớn bị dồn nén suốt mười năm.

Tôi nhớ lại mình của năm nhất đại học.

Mặc áo cũ bạc màu, cúi đầu đi, giọng nói nhỏ như muỗi.

Cả lớp bàn tán về điện thoại đời mới, tôi đến tên thương hiệu còn chưa từng nghe.

Là Cố Vân Châu.

Anh dắt tôi tham gia câu lạc bộ, khuyến khích tôi lên bục phát biểu, khi tôi bị bạn cùng phòng cô lập, anh đứng ra che chở.

Anh nói:

“Thẩm Tri Dao, em tốt hơn nhiều so với em nghĩ.”

Anh không chỉ là bạn trai.

Anh là người đã kéo tôi ra khỏi vũng bùn.

Là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời u ám của tôi.

Mũi tôi cay xè, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt.

Ngay khoảnh khắc tôi định mở lời—

“Thẩm Tri Dao!”

Tiếng hét sắc bén xé toạc hoàng hôn.

Mẹ tôi từ bên kia đường lao sang, túm lấy tôi, giơ tay tát thẳng.

“Chát!”

Tiếng tát vang dội.

Tôi bị đánh lệch đầu sang một bên, má bỏng rát.

Sắc mặt Cố Vân Châu lập tức tái mét, bước lên chắn trước mặt tôi.

“Con đĩ nhỏ!”

Bà chỉ tay vào tôi chửi.

“Hôm qua nói ngon nói ngọt, hôm nay lại chạy ra ngoài mất mặt! Gửi cho bao nhiêu đàn ông không vừa mắt, cứ đâm đầu trèo cao! Có biết mình xứng không hả?!”

Tôi ôm mặt, nhìn người phụ nữ đang gào thét trước mặt mình.

Đây là mẹ tôi.

Người đã sinh ra tôi, nuôi tôi… và cũng nhiều lần đạp tôi xuống bùn.

“Mẹ,”

“Những người mẹ giới thiệu toàn là ai? Ly hôn, nuôi hai con, còn què chân, đổi lại là mẹ, mẹ chịu được không?”

“Trong mắt mẹ,”

Giọng tôi bắt đầu run.

“Con gái mẹ tệ đến mức… chỉ xứng với mấy người như vậy sao?”

Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

Cố Vân Châu nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi từ phía sau.

Mặt mẹ tôi biến sắc, cuối cùng cố chấp ngẩng cao cổ.

“Ít ra người ta thật thà! Mới trị được mày!”

Bà chỉ vào mũi tôi.

“Mười năm trước mày đã đầy tâm tư! Có bạn trai là bắt đầu ngông cuồng, suốt ngày cãi lời tao! Tao cứ tưởng chia rẽ tụi mày xong, mày sẽ biết điều hơn, ai ngờ vẫn cái loại đĩ thõa!”

Không khí đột ngột yên lặng.

Tay Cố Vân Châu siết chặt vai tôi.

“Chia rẽ?”

Giọng anh trầm xuống, từng chữ như đóng băng.

Mẹ tôi lập tức quay sang trút giận vào anh, nước miếng bắn tung tóe.

“Cũng tại mày! Con gái tao mới bắt đầu không nghe lời tao!”

“Bao nhiêu năm mày không có mặt, tao bảo nó làm gì nó cũng ngoan ngoãn làm!”

Cố Vân Châu bước lên một bước.

Khí thế đè nén nặng nề, khiến người ta khó thở.

“Dì à,”

Anh nhìn mẹ tôi, từng chữ từng chữ.

“Chính dì là người đã chia rẽ tôi và Dao Dao sao?”

Mẹ tôi bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm, lùi lại nửa bước, môi mấp máy, nhưng không thốt ra được lời nào.

Cố Vân Châu quay sang tôi.

Anh nhìn gương mặt sưng đỏ của tôi, nhìn nước mắt tôi chảy, nhìn ánh sáng và sự sắc sảo đã bị mài mòn trong mười năm.

Sau đó, anh lại quay sang mẹ tôi.

Lần này, ánh mắt anh lạnh như lưỡi dao.

“Mười năm trước,”

Anh nói,

“Dì… đã làm gì?”