10
Tôi đã gửi rất nhiều hồ sơ cho các đoàn phim, nhưng hầu như không nhận được phản hồi.
Ba tháng sau, vị đạo diễn đã loại tôi ban đầu lại gọi điện thoại, hỏi:
“Tôi có một vai diễn, cô có muốn tham gia không?”
Cuối cùng, tôi cũng có cơ hội được đóng phim. Nhưng khi đến hiện trường, tôi mới phát hiện ra nữ chính của bộ phim là Trần Song Song, còn tôi chỉ đóng vai một cô hầu gái bên cạnh cô ta thôi.
Cảnh quay đầu tiên là cảnh nữ chính phát hiện hầu gái phản bội và tát để trừng phạt. Không sai, chỉ nghe qua là biết đây là một bộ phim tệ hại và đầy kịch tính. Tôi thậm chí nghi ngờ Trần Song Song nhận vai này lalf để trả thù tôi, và còn thêm cảnh tát sến sẩm này vào.
Nhưng hợp đồng đã ký, nếu bỏ vai bây giờ thì sau này tôi không còn cơ hội nào để tồn tại trong ngành nữa. Hơn nữa, chẳng phải chỉ là một cái tát thôi sao?
Tôi cúi đầu, lạnh lùng cười trong lòng, ngày xưa chẳng phải tôi bị mẹ Thẩm tát còn nhiều hơn thế này sao?
Quả nhiên, Trần Song Song NG hơn mười lần trong cảnh này. Đến cuối cùng, mặt tôi đã sưng húp lên. Cô ta che miệng, mắt mở to, tỏ vẻ đáng thương nhìn tôi:
“Chị, tất cả là vì diễn xuất thôi, chị sẽ không trách em chứ?”
Tôi không bỏ lỡ ánh mắt đắc ý thoáng qua của cô ta, thở dài, tôi nhìn cô ta nói:
“Thật ra, cô làm tôi thất vọng đấy.”
Cô ta nhìn tôi bối rối, cắn môi không hiểu gì.
Tôi không nói thẳng với cô ta rằng, nếu thực sự muốn hại một người, thì đừng để lại dấu vết nào. Cách làm của cô ta quá thô thiển, thật khó tin rằng cô ta được mẹ Thẩm dạy dỗ.
Khi về công ty, Đồng Niệm nhìn thấy mặt tôi và hỏi:
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Sau khi nghe hết câu chuyện, mặt cô ấy lập tức sa sầm:
“Trần Song Song đúng là quá đáng! Cậu chỉ đứng đó để cho cô ta tát à?”
“Tớ đã cho người quay lại video rồi.”
Tôi nói.
Đồng Niệm liếc tôi với ánh mắt đầy tán thưởng:
“Vậy thì cũng không bị đánh uổng phí rồi, thông minh đấy.”
…
Chẳng bao lâu sau, các tài khoản mạng xã hội lan truyền một đoạn video với tiêu đề: [Nữ minh tinh nổi tiếng Trần X X nào đó nhiều lần cố tình NG cảnh diễn tát diễn viên phụ trên phim trường.]
Trong video, khuôn mặt tôi được làm mờ, nhưng mặt của Trần Song Song lại rõ mồn một. Danh tiếng vốn đã không tốt của cô ta giờ lại càng tệ hơn.
Chẳng mấy chốc, danh tính của tôi bị công khai, và cả mối quan hệ giữa tôi, Trần Song Song, và Thẩm Lãng cũng bị cư dân mạng đào xới rõ ràng.
Là vợ chính thức, tôi tự nhiên chiếm được vị thế đạo đức cao hơn. Mọi người đều cho rằng chính vì Trần Song Song quyến rũ Thẩm Lãng nên tôi mới bị anh ta bỏ rơi. Cư dân mạng càng ghét Trần Song Song và Thẩm Lãng, họ càng thương cảm cho tôi.
Các chương trình và nhãn hàng từng mời Trần Song Song nhanh chóng hủy hợp đồng, từ bỏ hợp tác với cô ta.
Thẩm Lãng vì là đạo diễn, hơn nữa hiện tại không có bộ phim nào ra mắt nên không bị ảnh hưởng nhiều.
Nói cách khác, nhờ vào sự nổi tiếng của Thẩm Lãng và Trần Song Song, tôi đã được chú ý trong thời gian ngắn. Nhiều đoàn phim nhỏ thậm chí các chương trình truyền hình thực tế đã gửi lời mời hợp tác. Nhưng điều quan trọng nhất là kịch bản mà Đồng Niệm mang đến cho tôi.
“Nữ chính là cậu. Nếu cậu muốn, ngày mai có thể gia nhập đoàn làm phim. Nhưng tớ phải nói trước, đạo diễn là chồng cũ của cậu – Thẩm Lãng. Thương Thương, cậu suy nghĩ kỹ xem có muốn nhận vai không.”
Tôi mang kịch bản về nhà đọc suốt đêm, rồi ngày hôm sau nói với Đồng Niệm:
“Tớ thích vai này, tớ muốn nhận. Tớ chỉ có một câu hỏi, người chọn tớ làm nữ chính có phải là Thẩm Lãng không?”
“Nếu là anh ta, cậu sẽ không nhận vai à?”
Tôi im lặng một lúc, rồi khó khăn trả lời:
“Nếu tớ có nhiều lựa chọn, tớ sẽ từ chối. Nhưng hiện tại, tớ không có nhiều sự lựa chọn, nên tớ sẽ đồng ý.”
“Giỏi lắm, biết tiến biết lùi.”
Đồng Niệm chọc nhẹ vào trán tôi.
“Trần Thương, cậu thực sự đã học cách chịu đựng hơn trước rất nhiều a.”
Tôi chỉ cười buồn.
Đồng Niệm tiếp tục nói:
“Nhưng người chọn cậu là tớ. Tớ đã đầu tư 50 triệu vào bộ phim này. Từ giờ trở đi, có tớ làm hậu thuẫn cho cậu, đừng ai mong thay thế cậu.”
Tôi sững người, cuộc đời tôi sống đến giờ này nhận được quá ít sự tử tế, đến mức tôi không biết phải đối xử với nó như thế nào.
Muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng tôi chỉ đưa tay ra, ôm chặt lấy cô ấy.
Đồng Niệm cười tinh quái:
“Đừng cảm động quá, bản chất tớ vẫn là người kinh doanh vì tiền. Cậu hãy diễn thật tốt, bộ phim này xem ra sẽ có ít nhất 80% khả năng sẽ bùng nổ đấy!”
11
Dù có hợp tác trong công việc, nhưng thực tế, tôi và Thẩm Lãng luôn duy trì mối quan hệ đồng nghiệp lịch sự. Thẩm Lãng nhiều lần dường như muốn nói gì đó với tôi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tôi, anh lại lặng lẽ quay đi với ánh mắt u ám.
Ba tháng trôi qua rất nhanh, cho đến khi chúng tôi quay cảnh cuối cùng – một cảnh treo dây cáp để bay.
Không biết do nhân viên sơ suất hay chỉ là một tai nạn, khi đang hạ từ dây cáp xuống, bỗng nhiên nghe một tiếng “rắc”, dây cáp đứt ngay trên không.
Tôi đột nhiên mất trọng lượng, tiếp đó là tiếng la hét thất thanh từ khắp nơi vang lên. Ai đó dường như đã đỡ lấy tôi, nhưng tôi chỉ nhớ được cảm giác đau đớn đến thấu xương khi chân trái đập xuống đất, rồi sau đó ngất lịm vì cơn đau.
Tôi đã mơ rất nhiều.
Trước tiên, tôi mơ thấy Thẩm Lãng. Anh ngồi trên ghế, nhìn bát mì nguội ngắt, cười và nói với tôi:
“Trần Thương, nếu ngày đó anh chưa từng gặp em thì tốt biết bao.”
Rồi tôi mơ thấy con gái Thẩm Hi. Con bé ôm con búp bê, nhìn tôi với ánh mắt u sầu:
“Nếu… nếu dì Song Song là mẹ con thì tốt biết mấy.”
Nhưng dù tôi có gọi tên Thẩm Hi bao nhiêu lần, con bé cũng chỉ lắc lư đuôi tóc, tung tăng chạy đi.
…
Những người và sự việc trong quá khứ như một vòng quay bất tận, liên tục thoáng qua trong tâm trí tôi, cuối cùng dừng lại ở một cảnh.
Đó là một linh đường.
Cha tôi nằm trong quan tài, dưới thân thể ông là vô số tiền giấy và hoa nhựa. Những giọt nước mắt ấm nóng không ngừng rơi xuống, đập vào nắp quan tài. Mẹ đứng phía sau tôi, vừa cố gắng kìm nén nước mắt, vừa bóp chặt vai tôi. Bà khóc, khóc vì mình đã trở thành một góa phụ.
Lúc đó, tôi mới chỉ sáu tuổi, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau đám tang, mẹ không nói lời nào, lặng lẽ biến mất khỏi nhà. Tôi bị bỏ rơi trong ngôi nhà cũ kỹ, giống như một kẻ ăn xin. Không có gì để ăn, không có quần áo để mặc, mỗi ngày tôi phải lục thùng rác để tìm thức ăn.
Nửa năm sau, tôi trở nên gầy gò, đen đúa và bẩn thỉu, nhưng cuối cùng mẹ tôi cũng quay về. Thế nhưng, khi bà bước vào nhà, nhìn thấy tôi, khuôn mặt bà không hề lộ vẻ vui mừng, thay vào đó, bà sụp đổ và hỏi:
“Tại sao con vẫn còn ở đây? Tại sao con nhất định phải chờ mẹ?”
Tôi sợ hãi, rúc vào dưới gầm bàn không dám ra ngoài. Mẹ nhìn tôi, đột nhiên cầm lấy con dao đã rỉ sét trong bếp, nước mắt chảy dài và nói:
“Thương Thương, nếu… nếu ngày đó mẹ không sinh ra con, có phải sẽ tốt hơn không?”
Nhiều năm qua, tôi luôn bị bỏ rơi. Những người gần gũi với tôi, hoặc muốn tôi chết, hoặc ước tôi chưa từng xuất hiện trong cuộc đời họ.
Chẳng có ai thực sự yêu thương tôi. Ngay cả khi có được một tình yêu ngắn ngủi, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng phù du, rồi nhanh chóng tan biến.
Tôi không được ai nhìn nhận, không được ai trân trọng, và chưa từng được ai đặt niềm tin.
Nếu thế giới này để tôi tồn tại chỉ để trải nghiệm tất cả nỗi đau mà số phận mang lại, vậy thì sống như thế này còn có ý nghĩa gì nữa?
Nhìn người phụ nữ đang giơ dao lên, tôi nở một nụ cười đầy mong chờ:
“Mẹ ơi, mẹ đến đón con về phải không?”
Ý thức của tôi sắp biến mất hoàn toàn, tôi không còn chống cự nữa, mặc cho suy nghĩ của mình tan biến thành vô số điểm sáng, dần dần tan ra.
Bên tai tôi, bỗng có tiếng ai đó hát vang. Đó là một giọng nữ rất buồn, giống như mẹ từng ôm tôi trong lòng và hát:
“Cơn gió nhỏ nhỏ kia,
Nhẹ nhàng bước đến đây,
Xin hãy dừng chân nghỉ,
Đừng vội vã lướt qua.
Sóng biển trên đại dương,
Ta mới đến bên bờ,
Hóa ra ngươi cũng yêu sóng,
Mới đến đây cùng ta…”
Mẹ rõ ràng muốn giết tôi, nhưng ánh mắt bà nhìn tôi lại chứa đựng biết bao yêu thương.
Tâm trí tôi đau đớn, nhưng bỗng dưng lại hiện lên một khuôn mặt khác, cũng đang mỉm cười.
Đó là Đồng Niệm.
Cô ấy vẫn đang đợi tôi.
Cô ấy đã đầu tư 50 triệu vào bộ phim cho tôi.
Cô ấy không bỏ rơi tôi.
Ngay khoảnh khắc đó, trong cơ thể tôi bỗng tràn đầy khát vọng sống.