19
Tôi hiểu vì sao Trần Chinh lại gửi cho tôi tin nhắn như vậy, giống như việc anh ấy có thể bình tĩnh nói trước mặt tôi “Chỉ là hoàn thành giấc mơ thời trẻ thôi” vậy.

Anh ấy chắc chắn rằng tôi không thể rời xa anh ấy.

Anh ấy biết tôi yêu anh ấy.

Vì yêu anh ấy, tôi không ngừng phá vỡ bản thân, làm một tôi hoàn toàn mới, biến mình thành một Trình Lạc khác hoàn toàn so với trước kia.

Vì yêu anh ấy, tôi đã làm những điều mà trước đây tôi ghét nhất.

Tôi uống rượu hết lần này đến lần khác, xã giao không ngừng. Tôi thậm chí còn chịu đựng những khách hàng cố tình lợi dụng mình.

Tôi xem anh ấy là ánh sáng của cuộc đời mình, thì làm sao có thể rời xa anh ấy, ly hôn với anh ấy được chứ?

Tôi không trả lời tin nhắn của Trần Chinh.

Anh ấy cũng không gọi điện cho tôi.

Nhiều năm nay vẫn vậy, hễ có mâu thuẫn gì, anh ấy đều chọn cách “lơ đẹp”, chờ đến khi nào tôi hết giận thì thôi.

Tôi đăng bán hai căn nhà trước khi kết hôn, và đăng bán nhẫn cưới của tôi và Trần Chinh, cùng những trang sức lặt vặt anh ấy tặng tôi qua các năm lên Xianyu.

Tôi còn cho người tung tin, chuẩn bị chuyển nhượng cổ phần của “Chinh Trình”.

Trần Chinh có lẽ đã nghe được tin đồn, lại nhắn tin cho tôi.
[Lạc Lạc, nên biết dừng lại đúng lúc.]

Tôi vẫn không trả lời, chỉ lặng lẽ làm việc của mình.

Ngẫm nghĩ kỹ thì tôi mới nhận ra mình chẳng có nhiều điều ràng buộc ở thành phố này.

Người cha nghiện rượu phát hiện bị ung thư gan vào năm tôi tốt nghiệp, chưa đầy một năm sau thì qua đời.

Mẹ tôi sau khi bị bố đánh đuổi khi tôi bảy tuổi, cũng không bao giờ quay lại.

Vài người họ hàng lẻ tẻ lúc nhỏ không giúp tôi, lớn lên cũng không mặt dày mà tìm đến.

Thời đi học tôi quá cô độc, chẳng có mấy bạn bè. Sau khi tốt nghiệp, những người bạn tôi quen đều liên quan đến “Chinh Trình”.

Ngay cả mèo chó, vì Trần Chinh không thích, tôi cũng không nuôi.

(truyện đăng tại page Tiểu Linh Nhi, đứa nào reup là chó)
Hai căn nhà ở vị trí tốt nên nhanh chóng tìm được người mua. Giá trang sức tôi rao bán thấp, rất nhanh đã bán được gần hết, chỉ còn lại một chiếc nhẫn kim cương.

“Chinh Trình” được đánh giá cao, khi tin tức chuyển nhượng cổ phần được tung ra, lập tức có vài nhà đầu tư liên hệ với tôi.

Thậm chí có người thông qua tin tức chuyển nhượng cổ phần, nhận thấy có điều không ổn giữa tôi và Trần Chinh, nên họ đưa ra những lời đề nghị.

Tôi tranh thủ thời gian đi gặp vài người, xác định hướng đi chung.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ Trần Chinh ký tên.

Trước lễ kỷ niệm mười năm của “Chinh Trình”, Trần Chinh nhắn tin cho tôi.
[“Chinh Trình” mười năm, cũng là mười năm chúng ta yêu nhau. Lạc Lạc, đừng giận nữa. Ngày mai anh chờ em.]

Tôi trả lời: [Được.]

20
Trước khi xuất phát, Tống Vi nhắn tin WeChat cho tôi.
[Tổng giám đốc Trình tối nay không đến lễ kỷ niệm “Chinh Trình” sao?]

Kèm theo một ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa cô ta và Trần Chinh.

Cô ta: [Không sao, anh và Tổng giám đốc Trình ở cùng nhau, em sẽ không làm phiền hai người nữa.]
Trần Chinh: [Đừng đi lung tung, anh đến đón em.]

Tống Vi rất thông minh.

Sau khi tôi bắt gặp cô ta và Trần Chinh, cô ta đã xóa hết những bài đăng chỉ mình tôi thấy trên trang cá nhân.

Cô ta cũng không chủ động tìm tôi.

Tôi không động, cô ta cũng không động.

Cô ta là người biết giữ thể diện, không muốn để lại bằng chứng “kẻ thứ ba” trong tay tôi.

Ngay cả tin nhắn này, người ngoài nhìn vào, cũng là lo lắng ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa tôi và Trần Chinh.

Nhưng thực tế thì sao?

Cô ta chắc chắn đã thấy tin nhắn hôm qua Trần Chinh gửi cho tôi.

Nhìn xem, Trần Chinh miệng nói mười năm yêu nhau, nói chờ tôi, nhưng người mà anh ấy đi đón lại là cô ta.

Tôi trả lời: [Cô Tống không biết lái xe, anh ấy đến đón cô là phải.]

Tống Vi trả lời rất nhanh:
[Tổng giám đốc Trình thật là rộng lượng!]

Tôi ném điện thoại lên ghế phụ.

Tất nhiên là tôi rộng lượng.

Tiếp theo, tôi sẽ làm điều còn rộng lượng hơn nữa cơ.

21
Buổi lễ rất nhộn nhịp, người đến người đi như mắc cửi.

Gần như toàn bộ nhân viên của “Chinh Trình” đều tham dự.

Nghệ sĩ nổi tiếng, truyền thông nổi tiếng, không thiếu ai cả.

Trần Chinh rất vui. Anh ấy luôn nắm tay tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, nhẹ nhàng chắn rượu cho tôi.

Trong khoảng thời gian nghỉ giữa tiệc, anh ấy kéo tôi ra ban công của hội trường.

“Biết ngay em sẽ giản dị thế này mà.”
Anh đeo một sợi dây chuyền đá quý lên cổ tôi.

“Em thích không?”

Tối nay Trần Chinh mặc vest, trông rất phong độ.

Tôi liếc nhìn viên đá màu xanh trên cổ, không nói gì.Trần Chinh ôm tôi vào lòng.

Anh ấy biết tôi không cưỡng lại được những thứ lấp lánh. Mỗi khi có mâu thuẫn, anh ấy làm lơ trước, sau đó sẽ mua trang sức để dỗ dành tôi.

Chỉ là lần này lời dỗ dành chưa kịp nói ra, đã có người gõ cửa ban công.

“Tổng giám đốc Trần, điện thoại của cô Tống rơi vào hồ, nói cần điện thoại của anh để liên lạc với nghệ sĩ.”

Tay Trần Chinh đang ôm tôi chợt khựng lại, rồi buông ra.

“Anh đi xem sao.” Anh nói.

Trước khi đi, anh quay lại: “Lạc Lạc, anh và cô ta không có gì đâu.”

Tôi nhìn bóng lưng anh vội vã rời đi, chỉ cười khẽ.

Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, mọi người đã ngồi vào chỗ.

Trần Chinh và Tống Vi mãi không xuất hiện. Cho đến khi khán phòng gần như không còn chỗ trống, hai người họ mới lần lượt bước vào.

Tống Vi dường như từ xa đã nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ tôi, cô ta ngẩn người. Rồi không để lộ cảm xúc, cô ta giơ tay khoe chiếc nhẫn kim cương của mình, lớn hơn nhẫn cưới của tôi.

“Mắt nhìn không tệ.” Trần Chinh vừa ngồi xuống, tôi đã nói.

Trần Chinh không hiểu ý tôi, quay đầu nhìn tôi.

Tôi liếc anh một cái, rồi liếc thêm một cái nữa, lấy một tờ giấy ăn đưa cho anh.

“Khóe miệng.”

Son môi chưa lau sạch.

22
Trần Chinh cất tờ giấy ăn dính son, hơi không thoải mái nắm lấy tay tôi.

“Tối về nhà anh sẽ giải thích với em.”

Tôi không đáp lại, cũng không rút tay khỏi tay anh. Lướt qua anh, tôi thấy Tống Vi đang trừng mắt nhìn chúng tôi, nghiến răng nghiến lợi.

Không cần tức giận đến thế đâu, sắp thành toàn cho các người rồi.

Sau phần mở đầu của Trần Chinh, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.

Lễ kỷ niệm mười năm, quy mô lớn, trên sân khấu biểu diễn hấp dẫn, dưới sân khấu vỗ tay không ngớt.

Theo lệ thường, Trần Chinh mở màn, tôi kết thúc.

Dù đã rời “Chinh Trình” hai năm, nhưng nhiều giám đốc điều hành tại đây đều là những người từng chiến đấu cùng tôi.

Tôi vừa xuất hiện, hội trường càng sôi động, thậm chí có người còn đồng thanh hô “Chị Trình”, “Chị Trình”, cổ vũ cho tôi.

Tôi cười, giơ tay ra hiệu, họ lập tức yên lặng.

Sau vài lời khách sáo, tôi cầm micro hạ giọng.

“Thực ra hôm nay, có một tin rất vui muốn chia sẻ với mọi người.”

Hội trường lại xôn xao.

Bên khu vực truyền thông có một phóng viên quen biết cười lớn kêu lên:
“Chinh Trình sắp có tiểu Trần Chinh sao?”

Lời vừa thốt ra, cả hội trường càng thêm náo nhiệt.

Không một ai trong “Chinh Trình” là không biết, hai năm qua tôi rời đi là để tập trung chuẩn bị cho việc mang thai. Nói đến tin vui, đương nhiên sẽ nghĩ đến chuyện này.

Ánh đèn chiếu lên Trần Chinh, nhiếp ảnh gia zoom vào anh trên màn hình lớn.

Dường như anh cũng nghĩ rằng tin vui của tôi liên quan đến chuyện này. Anh nhìn tôi chằm chằm, mặt đầy mong đợi và phấn khích.

“Không phải là tiểu Trần Chinh.” Tôi mỉm cười.

“Là một tin còn vui hơn cả việc có tiểu Trần Chinh.”

Hội trường càng ồn ào hơn, có người kêu lên: “Chị Trình, đừng úp mở nữa!”

“Nói nhanh đi, chúng tôi còn chờ Tổng giám đốc Trần phát bao lì xì đó!”

Tôi cầm micro cười nghiêng ngả: “Quả thực nên phát bao lì xì.”

“Tôi đã…” Tôi im lặng một chút, “Ký vào thỏa thuận ly hôn.”

“‘Chinh Trình’ sắp hợp tác với tập đoàn Tống thị… Chúc mừng ông Trần và cô Tống. Chúc họ sớm thành đôi, trăm năm hạnh phúc.”

Hội trường đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ.

Trên màn hình lớn, Trần Chinh đứng bật dậy.

Tống Vi bên cạnh hoảng hốt nhìn xung quanh, mặt tái nhợt.