“Phu nhân, thiếp thân không cố ý mang thai, cầu xin người hãy tha cho đứa nhỏ này.”

“Hài tử vô tội, dù sao cũng là đứa con thứ hai của hầu gia, xin người nể mặt hầu gia mà buông tha cho nó.”

“Có gì cứ giận vào thiếp, thiếp chịu được.”

Nét cười trên mặt Thẩm Khiêm tức thì biến mất, hắn khom người đỡ Nam Vụ dậy, ánh mắt đầy chán ghét nhìn ta:

“Sao ngươi lại ác độc như vậy? Hài tử là vô tội.”

Hừ, màn kịch tranh sủng lại bắt đầu diễn.

Ta còn chưa mở miệng, đã bị gán ngay danh “ác độc”.

Ta thong thả bước tới gần.

Nam Vụ mềm mại dựa vào lòng Thẩm Khiêm, nức nở:

“Hầu gia, đều là thiếp sai, thiếp không nên có thai, người đừng giận phu nhân.”

Sắc mặt Thẩm Khiêm đen kịt, giận đến run người, suýt nữa vung tay muốn đánh ta.

Ta chỉ hơi ngẩng đầu, mắt lạnh lẽo nhìn hắn.

Hắn hít sâu mấy hơi, cuối cùng vẫn nén giận, chỉ dịu dàng vỗ về Nam Vụ:

“Đừng sợ. Hài tử này nhất định sẽ giữ được. Ta sẽ không để bất kỳ ai thương tổn nó.”

Ta bắt gặp nụ cười đắc ý thoáng lướt qua đáy mắt Nam Vụ.

Lại nghe Thẩm Khiêm thề thốt sẽ bảo vệ đứa bé, ta thật muốn xem hắn định bảo vệ thế nào.

Đêm ấy, Thẩm Khiêm đích thân tới gặp ta, mặt nặng như chì:

“Ta muốn cùng ngươi hòa ly. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ xin hoàng thượng chuẩn y. Đổi lại, ngươi không được động đến hài tử trong bụng Vụ nhi. Thẩm gia không chứa nổi kẻ đàn bà độc ác lòng dạ hẹp hòi như ngươi.”

“Ban đầu ta vốn không nghĩ đến chuyện này, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác hại Vụ nhi, ngươi thật làm ta thất vọng đến cực điểm!”

Ta ngẩn ra một thoáng, sau đó trong lòng dâng trào một niềm vui sướng điên cuồng.

Đến mức không thèm so đo hắn gọi ta là “ác phụ”, ta nôn nóng hỏi ngay:

“Ngươi định làm thế nào?”

Bởi hôn sự của chúng ta là thánh chỉ ban hôn, muốn hòa ly cũng phải được hoàng đế đồng ý.

Hắn định buông hết binh quyền sao?

Thẩm Khiêm bực bội gằn giọng:

“Ngươi không cần biết! Mau thu dọn đồ đạc cút về Vân gia, bản hầu không muốn nhìn thấy ngươi thêm một khắc nào!”

“Bốp!”

Ta lập tức đưa tay tát thẳng vào mặt Thẩm Khiêm, giọng lạnh như băng:

“Ngươi giữ mồm miệng sạch sẽ một chút. Tốt nhất mau chóng cùng ta hòa ly, bằng không ta cũng không biết lúc nào sẽ nhịn không nổi mà sai người bưng qua cho vị quý thiếp của ngươi một bát thuốc phá thai.”

Cái tát này, ta dùng hết toàn lực.

Trên mặt Thẩm Khiêm nhanh chóng hằn rõ dấu tay, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn ta chằm chằm:

“Ngươi cũng chỉ dám ỷ vào bản hầu không đánh nữ nhân, nhìn ngươi một cái liền thấy ghê tởm.”

Ta nâng tay chỉ thẳng ra cửa:

“Mau cút đi.”

Thẩm Khiêm nghẹn một bụng lửa giận, mặt đen như đáy nồi, hừ lạnh xoay người bỏ đi.

Ngày hôm sau, Thẩm Khiêm tiến cung, hồi phủ liền đưa cho ta một tờ hòa ly thư.

Ta cười tươi như hoa, vui vẻ thu dọn hành lý, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái phủ này, một khắc cũng không muốn ở lại thêm.

Nam Vụ mặt mày hớn hở bước đến trước mặt ta, giọng điệu chua cay:

“Phu nhân… ồ không, phải gọi là Vân cô nương mới đúng. Ngày thành thân ngươi đã bị bỏ mặc không ai đón, chưa đến một năm đã bị đuổi khỏi cửa. Ngươi nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, mùi vị ấy dễ chịu lắm sao?”

“Ngày trước ta bị người ta cười chê vì tham gia yến tiệc, chẳng phải đều do ngươi hại ta sao? Quả nhiên phong thủy luân chuyển, ngươi cũng có hôm nay.”

Ta tâm tình rất tốt, nghe nàng ta mỉa mai cũng không thèm giận, chỉ lười biếng quét mắt liếc một cái, giọng hờ hững:

“Cũng chỉ hạng người như ngươi mới hạ mình đi yêu một kẻ như Thẩm Khiêm mà thôi.”

Nụ cười trên mặt Nam Vụ cứng lại, nhưng nàng ta rất nhanh lại gượng dậy cười tiếp:

“Ta biết mà, chỉ cần ta mang thai, hầu gia nhất định không để ngươi làm hại hài tử của ta. Ngươi nhìn xem, hầu gia đã chọn ta mà vứt bỏ ngươi. Trong lòng hầu gia, người yêu nhất chính là ta.”

Ta khẽ nhếch môi cười nhạt:

“Nhưng dù sao ngươi cũng chỉ là một thiếp. Đại Hạ này không cho phép nâng thiếp làm chính thất, trừ khi Thẩm Khiêm lập công lớn cầu xin thánh chỉ.”

“Cho dù được phong làm chính thất đi nữa, cũng chỉ là một tiện thiếp trèo lên. Các phu nhân và tiểu thư ở kinh thành vẫn khinh thường ngươi thôi.”

Ánh mắt Nam Vụ chợt lóe vẻ nhục nhã, nước mắt rưng rưng chảy xuống, giọng nghẹn ngào:

“Vì sao ngươi phải sỉ nhục ta như vậy? Dù là thiếp, ta cũng cam nguyện ở bên hầu gia cả đời, sinh cho chàng thật nhiều hài tử.”

Ta nhìn nàng ta nước mắt lưng tròng liền đoán được ngay, Thẩm Khiêm nhất định sắp xuất hiện.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Thẩm Khiêm hầm hầm sải bước vào, chắn trước mặt Nam Vụ, ánh mắt bốc lửa nhìn ta:

“Vân Linh Tuyên! Bản hầu nể ngươi là đích nữ Vân gia nên mới không ban cho ngươi hưu thư, mà cho ngươi hòa ly thư. Ngươi đã là phụ nữ bị bỏ, mà còn dám ức hiếp tâm thượng nhân của bản hầu, thật quá độc ác!”

Ta nhìn Thẩm Khiêm lạnh lẽo, trong lòng sóng yên biển lặng, thứ người không quan trọng thì chẳng đủ tư cách khiến ta lay động.

Thậm chí ta còn cười nhạt, lạnh lùng nói một câu:

“Chúc hai người trăm năm hòa hợp, bạch đầu giai lão.”

Nha hoàn của ta đã sớm thu dọn xong hành lý và kiểm điểm đầy đủ hồi môn, ta mang theo tất cả đồ đạc của mình, ung dung rời khỏi Thẩm hầu phủ, trong lòng nhẹ bẫng.

Còn mấy thứ sính lễ Thẩm Khiêm đưa ta trước kia, ta chẳng thèm mang đi, đồ của Thẩm gia ta không cần, muốn dứt thì dứt cho thật sạch.

Bước ra khỏi cổng lớn Thẩm phủ, ta bất ngờ thấy phụ thân mẫu thân tự mình đến đón.

Lòng ta xúc động, vén rèm xe nhảy lên, nhào vào lòng mẫu thân:

“Nương!”

Mẫu thân ta rưng rưng nước mắt, nhẹ nhàng vỗ về:

“Con của ta thật khổ, đừng buồn nữa, chúng ta về nhà.”

Ta gật đầu, vành mắt hoe đỏ.

Bị Thẩm Khiêm ức hiếp, ta không rơi một giọt lệ.