Thế gian vốn thế, chân nào thơm thì người ta thi nhau ghé mũi hít, ta đã nhìn quen rồi.
Ta khẽ mỉm cười:
“Ta đến là để tặng Thẩm phu nhân một phần lễ vật.”
Chủ nhân còn chưa xuất hiện, vở kịch này chưa hát được, ta tùy ý chọn một chỗ an vị.
Mọi người nhất thời bị lời ta hấp dẫn, tò mò nhìn sang:
“Không biết Vân cô nương chuẩn bị lễ vật gì cho Thẩm phu nhân vậy?”
Ta chỉ khẽ cười mà không đáp.
Đúng lúc mọi người tò mò ngóng đợi, Nam Vụ mới yểu điệu bước ra.
Nàng ta vận váy dài hoa lệ, trên đầu cài đầy trâm ngọc châu hoa, cổ, tai, cổ tay đều đeo vàng bạc châu báu sáng loáng, hận không thể tuyên cáo với thiên hạ rằng nàng ta là người hạnh phúc nhất đời.
Các mệnh phụ, thiên kim thi nhau đứng dậy hành lễ chào hỏi.
Nam Vụ cười dịu dàng đáp lễ, dáng vẻ ung dung khoan thai, ngồi xuống chủ vị, đưa mắt nhìn ta:
“Vân cô nương, nửa năm không gặp, cô vẫn như cũ, chẳng thèm nhìn ai ra gì.”
“Nghe nói cô vẫn chưa tái giá, không biết bị Hầu gia bỏ rồi còn tìm được ai oai danh hiển hách hơn mà gả? Nếu không tìm được, bản phu nhân cũng có thể làm chủ giúp, ta quen không ít dũng sĩ nơi biên ải, có thể giới thiệu cho cô.”
Mọi người liền phụ họa:
“Đúng đó, Vân cô nương à, tuổi cũng chẳng còn nhỏ nữa, đừng kén cá chọn canh quá, kẻo sau này chẳng gả được ai.”
Ta hơi nâng mắt, giọng lạnh nhạt:
“Nghe nói đứa con thứ hai của ngươi mất rồi, tới giờ vẫn chưa hoài thai lại. Thân là Thẩm gia chủ mẫu, nên lo nối dõi cho Hầu gia đi. Không bằng thay Hầu gia nạp thêm mấy tiểu thiếp?”
Nam Vụ mặt thoáng biến sắc, cắn răng nhìn ta:
“Chuyện đó không cần Vân cô nương bận tâm. Nghe nói cô chuẩn bị cho ta một phần lễ vật, không biết là thứ gì?”
Thấy thời cơ đã chín muồi, ta khẽ vỗ tay.
Vài a hoàn bước ra, bày lên bàn những chứng cứ mà phụ thân ta và Phó Lệnh Tiêu từng khổ công thu thập, bày ra trước mặt chúng mệnh phụ, tiểu thư đang ngồi đầy hoa sảnh.
Ánh mắt ta đảo qua mọi người, giọng nhàn nhạt:
“Ngày trước ta lên Đại Tướng Quốc Tự cầu phúc, Thẩm phu nhân lại mua chuộc đám tử sĩ giang hồ mưu hại ta, muốn lấy mạng ta.”
“Mà ta chưa từng làm gì có lỗi với nàng, vậy mà nàng lại độc ác đến thế. Các vị phu nhân tiểu thư đây, chẳng lẽ các vị cam tâm kết giao với kẻ giết người như vậy sao?”
Chúng phu nhân tiểu thư nghe vậy đều kinh hãi nhìn những chứng cứ trước mặt, ai nấy trừng lớn mắt, lộ vẻ không dám tin:
“Thật sao? Nàng ta thật sự từng phái người ám sát Vân cô nương?”
Sắc mặt Nam Vụ tức thì trắng bệch, nhưng nàng cố kìm nén hoảng loạn, vội vàng cất giọng run run:
“Các vị đừng nghe nàng ta nói bậy! Ta làm sao có thể sai người ám sát nàng? Các vị đừng bị nàng mê hoặc!”
Ta cười nhạt:
“Chứng cứ bày ngay trước mặt, đâu còn để ngươi chối cãi.”
“Các vị phu nhân tiểu thư kết giao với Thẩm phu nhân xin hãy cẩn trọng, kẻo ngày nào đó vô ý đắc tội nàng, e rằng nàng lại sai người ám sát. Ta thì sợ lắm rồi.”
Chúng mệnh phụ, tiểu thư nghe xong câu ấy, sắc mặt đều trắng bệch, đưa mắt nhìn Nam Vụ:
“Chứng cứ ngay trước mắt, ngươi còn chối được sao? Chúng ta thật không ngờ ngươi lại là hạng người như vậy!”
Nam Vụ hoảng hốt, vội sai người đi gọi Thẩm Khiêm, miệng vẫn cố lớn tiếng cãi lại:
“Ta thực sự không có! Ta là An Bình Quận chúa do tiên hoàng thân phong! Các ngươi dám hồ đồ vu tội cho ta sao?”
Có một phu nhân cười lạnh:
“Phải, ngươi là Hầu phủ phu nhân, cũng là An Bình Quận chúa, nhưng thân phận ấy không cho ngươi quyền được tùy ý giết người!”
“Ngay cả đích nữ Thái phó mà ngươi còn dám giết, còn ai mà ngươi không dám giết nữa?”
“Chứng cứ thật hay giả, chúng ta tự có mắt nhìn!”
Nam Vụ dần ngồi không vững, giận dữ trừng mắt về phía ta:
“Vân Linh Tuyên, sao ngươi lại vu nhục ta thế này? Chuyện kia rõ ràng là nửa năm trước, nếu ngươi có chứng cứ, cớ sao khi ấy không mang ra? Vì sao phải đợi đến bây giờ?”
“Hầu gia nhà ta vừa đánh thắng trận trở về, ngươi liền gấp gáp bịa đặt giá họa cho ta, rốt cuộc là có ý gì?”
“Ngày trước ngươi còn hại mất thai nhi của ta, giờ lại muốn lấy mạng ta nữa hay sao?”
Mọi ánh mắt trong sảnh tức thì dồn về phía ta.
Ta mặt không đổi sắc, giọng bình thản:
“Vì nửa năm trước ngươi còn có người chống lưng. Phụ thân ta cầm chứng cứ trong tay, nhưng bị người ta ép xuống, không dám làm lớn chuyện, đành nhẫn nhịn.”
“Nhưng ta không đành lòng nhìn các vị phu nhân tiểu thư bị gương mặt giả nhân giả nghĩa ấy lừa gạt, mới đem những chứng cứ này ra. Không thì e rằng các vị tối đến nằm ngủ cũng không yên giấc.”
Thái phó còn không dám làm lớn, ai chống lưng sau lưng Nam Vụ, không cần nói cũng rõ.
Thẩm phu nhân sau lưng có chỗ dựa lớn như vậy, hôm nay dù ai nấy không dám đắc tội thẳng mặt, nhưng cũng chẳng còn ai dám thân cận với nàng ta nữa.
Ta nhìn quanh mọi người, thấy ai nấy sắc mặt phức tạp, mục đích của ta đã đạt, khóe mắt khẽ cong lên, ta thong thả đứng dậy định rời đi.
Giết người phải đền mạng, phụ thân ta đã một lần nữa dâng hết thảy chứng cứ lên Hoàng đế, mà lần này người ngồi trên ngai vàng là Phó Lệnh Tiêu.
Một phần những chứng cứ ấy chính tay Phó Lệnh Tiêu tra ra, hẳn là sẽ xử trí công bằng.
Ngay khi ấy, có tiểu thái giám trong cung mặt mày nghiêm nghị tiến vào, giọng cao cất lên tuyên:
“Truyền chỉ!”
Mọi người trong sảnh vội vàng quỳ xuống, ai nấy nghi hoặc chẳng rõ sao Hoàng thượng lại đúng lúc này hạ chỉ.
Thái giám mở thánh chỉ, giọng sang sảng đọc lớn.
Sau khi nghe xong, trong hoa sảnh lặng như tờ, ai nấy trong đầu đều văng vẳng nội dung chiếu thư:
“Nam Vụ từng sai người ám sát Thái phó đích nữ Vân Linh Tuyên. May khi ấy trẫm ngẫu nhiên đi ngang cứu được Vân Linh Tuyên một mạng. Nay đặc chỉ tước bỏ Quận chúa phong hào của Nam Vụ, phạt giam vào đại lao.”
Thì ra chứng cứ Vân cô nương đưa ra đều là thật, Nam Vụ kia quả thật độc ác vô cùng.
Hai vị quan Đại Lý Tự tiến lên, lập tức trói Nam Vụ lại.
Nam Vụ vừa sợ vừa hoảng, người run lẩy bẩy, gương mặt tuyệt mỹ tái nhợt như tờ giấy:
“Không phải! Ta không có! Nhất định là có chỗ nhầm lẫn! Ta không làm chuyện đó!”