“Hàn Ninh! Mày đúng là đồ vong ân bội nghĩa. Nhà họ Hàn đã nuôi dưỡng mày bao nhiêu năm nay, mày lại máu lạnh vô tình thế này? Người nằm trong kia là cha ruột của mày đấy!”

Tôi suy nghĩ kỹ từng lời bà nói, rồi chợt hiểu ra:

“Tôi luôn thắc mắc, nếu bà luôn không hài lòng về tôi, tại sao năm đó lại đưa tôi trở về nhà họ Hàn… Bây giờ tôi đã hiểu. Ngoài việc dùng tôi để liên hôn, tôi còn là nguồn thận dự phòng, đúng không?”

Bác sĩ thấy tình hình không ổn, lặng lẽ đứng dậy rời khỏi phòng.

Giờ đây, trong văn phòng chỉ còn hai mẹ con tôi, đối mặt nhau như kẻ thù.

“Tao hỏi lần cuối, mày có hiến không?”

Tôi cười nhạt:

“Tôi cũng trả lời lần cuối, không.”

Mẹ tôi giận đến đỏ mắt, giơ tay định tát tôi lần nữa, nhưng một người bất ngờ lao vào, kéo tôi ra sau lưng anh ta.

Tôi ngạc nhiên khi thấy người đó là Tịch Cẩn.

Bàn tay mẹ tôi sượt qua cằm anh, để lại vài vết xước đỏ rướm máu.

Bà sững lại, ánh mắt lướt qua tôi và anh, sau đó giọng nói thay đổi:

“Hàn Ninh, nếu hôm nay mày không đồng ý, thì từ nay về sau mày không còn là con gái nhà họ Hàn nữa. Tao và cha mày sẽ không nhận mày. Mất đi thân phận này, mày còn làm được gì?

Công ty, mày không thể ở lại. Nhà họ Tịch, mày cũng không có tư cách bước vào.

Để tao nói thật cho mày biết, chúng tao chưa bao giờ từ bỏ việc nuôi dưỡng Hàn Nguyệt. Nó hoàn toàn có thể thay thế mày một lần nữa.”

Hàn Nguyệt, chính là cô gái bị trao nhầm với tôi năm đó.

Tịch Cẩn trầm giọng nói:

“Thím à, thím bình tĩnh lại một chút đã.”

Tôi gạt tay anh đang chắn trước người mình, đối diện với ánh mắt của mẹ ruột, từng chữ rõ ràng:

“Vậy thì để cô ta quay về đi, quay lại thay tôi làm việc ở công ty, thay tôi gả vào nhà họ Tịch, thay tôi hiến thận cho cha.

Nói cứ như tôi thèm khát những thứ đó lắm vậy!”

Tôi cười nhạt, xách túi quay người rời khỏi bệnh viện mà không ngoảnh đầu lại.

10

Tịch Cẩn đuổi theo tôi đến tầng hầm để xe, đứng chắn trước đầu xe của tôi, đôi mắt đỏ lên, giọng đầy phẫn nộ:

“Em thật sự không cần gì nữa sao?”

Tôi ấn còi xe:

“Tránh ra!”

“Em không cần nhà họ Hàn, cũng không cần tôi nữa? Phải chăng bây giờ tôi cưới ai, em cũng không quan tâm?”

Tôi lạnh lùng nhìn anh một cái, rồi dứt khoát đạp ga.

Sắc mặt Tịch Cẩn thay đổi, trong khoảnh khắc xe tôi lao tới, anh lảo đảo tránh qua một bên và ngã mạnh xuống đất.

Nhìn anh qua gương chiếu hậu, tôi không dừng lại, mà tăng tốc rời khỏi tầng hầm.

Nghĩ lại câu hỏi vừa rồi của anh, tôi bỗng thấy buồn cười.

Không cần gì nữa ư? Làm sao có thể!

Tôi đã cống hiến hết mình cho công ty nhà họ Hàn suốt bao nhiêu năm, mang về cho họ biết bao dự án.

Bây giờ muốn gạt tôi đi như vứt một món đồ thừa? Không dễ thế đâu!

Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình, và không để lại cho họ dù chỉ một xu.

Gần cuối năm, chỉ một tháng sau khi nhà họ Hàn tuyên bố cắt đứt quan hệ với tôi và triệu tập cuộc họp để loại tôi khỏi Tập đoàn Hàn Thị, một loạt email chứa bằng chứng về việc Hàn Thị trốn thuế, khai khống chỉ tiêu, hối lộ và lập báo cáo tài chính giả đã được gửi tới các đối thủ cạnh tranh của họ.

Chỉ sau một đêm, cả thành phố náo động.

Tập đoàn Hàn Thị trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, và nhà họ Tịch nhanh chóng tuyên bố hủy bỏ hôn ước.

Trong lúc nhà họ Hàn vật lộn với lệnh triệu tập của tòa án, cùng sự tấn công dồn dập từ các đối thủ, tôi đã mang theo số tiền thu được từ nhà họ Hàn và Tịch Cẩn chuyển đến một thành phố khác.

Tại đây, tôi thuê một tòa nhà lớn, bắt đầu gây dựng lại từ đầu.

Tôi có năng lực, có tiền, có mối quan hệ.

Ồ, tôi còn lôi kéo được cả đội ngũ tinh anh mà nhà họ Hàn đã mất bao năm nuôi dưỡng.

Giờ đây, họ làm việc cho tôi.

Sau khi thành lập công ty mới, tôi làm việc không ngừng nghỉ suốt ba tháng liền. Đến khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, tôi mới dần thở phào nhẹ nhõm.

Điện thoại gửi thông báo về tình hình nhà họ Hàn:

Chủ tịch Hàn Thị vì bị các sự cố liên tiếp trong tập đoàn giáng một đòn nặng nề nên đã ngất xỉu và rơi vào hôn mê.

Mặc dù gia đình đã chi một khoản lớn để tìm được nguồn thận phù hợp, nhưng vì sức khỏe yếu, ông không thể tiến hành phẫu thuật.

Các vụ kiện đã có phán quyết: Hàn Thị bị phạt một khoản tiền khổng lồ vì các hành vi vi phạm pháp luật như khai khống chỉ tiêu, trốn thuế, và hối lộ.

Người đại diện pháp nhân còn phải đối mặt với trách nhiệm hình sự.

Tôi nhìn những tin tức này, lòng không có chút gợn sóng nào.

Buổi tối, trên đường từ công ty về nhà, Tiểu Trần lái xe đưa tôi đi. Cô ấy nửa thật nửa đùa, nhắc đến tình hình hiện tại của nhà họ Hàn, vừa nói vừa len lén nhìn tôi qua gương chiếu hậu.

Tôi khẽ cười:

“Sao? Cảm thấy tôi quá lạnh lùng à?”

Tiểu Trần lập tức lắc đầu:

“Không đâu! Em thấy chị Hàn thật sự rất giỏi.

Bị chính cha mẹ ruột đối xử như vậy mà không gục ngã, còn có thể tìm cơ hội để phản công mạnh mẽ, chị Hàn là người giỏi nhất mà em từng gặp.”

Tôi cười nhẹ:

“Đồ nịnh nọt.”

Tiểu Trần le lưỡi, không nói gì thêm.

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng xe cộ tấp nập, những tòa cao ốc chọc trời nối nhau mọc lên.

Thật ra, nghĩ kỹ lại, nếu tôi vẫn là con người trước đây – luôn ảo tưởng về tình yêu, mong đợi tình thân – có lẽ cú sốc này thật sự đã khiến tôi gục ngã.

Dù sao, những người có thể làm tổn thương chúng ta, thường là những người gần gũi nhất.

Chính vì đặc biệt quan tâm nên mới thất vọng, mới đau lòng.

Chỉ cần không quan tâm nữa, sẽ chẳng có điều gì có thể làm tổn thương tôi.

“Chị Hàn…”

Tiểu Trần nhíu mày, giọng mang theo chút căng thẳng. Cô ấy nhìn qua gương chiếu hậu, run run nói:

“Chiếc xe đen phía sau đã bám theo chúng ta rất lâu rồi. Có gì đó không ổn.”

Tôi quay đầu nhìn vào gương và thấy ngay chiếc xe mà Tiểu Trần nhắc đến.

Hình như chiếc xe đó cũng nhận ra chúng tôi đã phát hiện, lập tức tăng tốc, vượt qua mấy chiếc xe khác, lao thẳng về phía chúng tôi.

Tôi hét lên.:

“Nhanh lên! Tăng tốc! Xem có thoát được nó không!”

Scroll Up