Tiểu Trần mặt tái nhợt, nhưng dù sao cũng là tay lái kỳ cựu, kỹ thuật không tệ.
Cô đánh tay lái mạnh, đưa xe rẽ vào một con đường ít xe hơn, rồi đạp ga hết mức.
Nhưng điều khiến người ta lo sợ là dù Tiểu Trần đổi làn hay tăng tốc thế nào, chiếc xe đen vẫn bám sát phía sau, khoảng cách ngày càng gần.
“Chị Hàn, nó sắp đâm vào chúng ta rồi!”
Giọng Tiểu Trần run rẩy, còn tôi thì mặt lạnh tanh.
Cuộc đời tôi chỉ vừa mới bắt đầu, chẳng lẽ lại kết thúc tại đây?
Tôi không cam tâm…
Chiếc xe đen tăng tốc lần nữa, như sắp lao thẳng vào chúng tôi, thì từ ngã rẽ bên trái đột ngột xuất hiện một chiếc Mercedes G-Class —
Rầm!!
Tiếng va chạm kinh hoàng vang lên phía sau.
Tiểu Trần phanh gấp, lực quán tính khiến tôi đập mạnh vào ghế trước.
Đầu tôi choáng váng trong vài giây, bên tai vang lên tiếng hét của Tiểu Trần:
“Chị Hàn? Chị Hàn, chị không sao chứ?
Chị Hàn, nhìn kìa! Chiếc xe đó… hình như rất quen!”
Tôi xoa trán, vừa gọi cảnh sát vừa mở cửa bước xuống xe.
Con đường phía sau là một mớ hỗn độn.
Chiếc Mercedes G-Class tông mạnh vào thân xe chiếc sedan đen, khiến nó lật ngửa giữa đường. Nhưng bản thân chiếc Mercedes cũng bị hư hại nặng.
Cảnh tượng trước mắt kích thích mạnh đến cảm giác của tôi. Tôi đứng lặng tại chỗ vài giây, không thể phản ứng.
Đúng lúc đó, Tiểu Trần hét lên:
“Chị Hàn! Đó là…”
Theo hướng tay Tiểu Trần chỉ, tôi thấy cửa bên ghế lái của chiếc Mercedes bị mở ra, một người đàn ông lảo đảo bước ra ngoài.
Dù đầu anh ta bê bết máu, tôi vẫn nhận ra ngay.
Là Tịch Cẩn.
Sau khi cố gắng đứng vững, anh bắt đầu quay đầu tìm kiếm xung quanh.
Khi nhìn thấy tôi đứng bên lề đường, anh khựng lại, sau đó lê cái chân bị thương bước từng bước khó nhọc về phía tôi.
Tiểu Trần không chịu được cảnh đó, vội chạy tới đỡ anh.
Tịch Cẩn ngẩng đầu nhìn tôi:
“Em… không sao chứ?”
Tôi quan sát anh một lượt:
“Không sao. Ít nhất trông tôi còn tốt hơn anh nhiều.”
Tịch Cẩn gật đầu, giọng khàn khàn:
“Không sao là tốt… không sao là tốt rồi.”
Nói xong câu đó, anh mất ý thức, ngã gục xuống đất.
Xe cấp cứu và xe cảnh sát gần như đến cùng lúc.
Tịch Cẩn và tài xế xe đen được đưa lên xe cấp cứu.
Còn tôi và Tiểu Trần đến đồn cảnh sát để ghi lời khai, phối hợp điều tra.
Kết quả điều tra có rất nhanh.
Tài xế chiếc xe đen là một kẻ liều mạng, được thuê với một khoản tiền để “xử lý” tôi.
“Ai là người đứng sau thuê hắn?”
Cô cảnh sát trẻ ngập ngừng, vẻ mặt đầy do dự khi nghe tôi hỏi. Thấy vậy, tôi lên tiếng thay cô cảnh sát:
“Là mẹ tôi, đúng không?”
Cô cảnh sát trẻ gật đầu. Tôi mỉm cười, cảm ơn cô ấy:
“Tôi biết rồi, cảm ơn mọi người đã vất vả.”
Người ta đều cho rằng tôi thật đáng thương.
Nhưng tôi không nghĩ vậy.
Nếu đã dám thuê người ám sát tôi, bà ấy hẳn cũng phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với hậu quả khi chuyện bị phanh phui.
Tôi tìm một luật sư có kinh nghiệm, trình bày yêu cầu của mình:
“Cứ xử lý theo đúng pháp luật. Tôi chỉ cần công bằng và minh bạch.”
11
Khi tôi đến thăm Tịch Cẩn ở bệnh viện, tình trạng của anh đã khá hơn nhiều.
Chỉ có điều, một chân của anh bị tàn phế.
Tịch Cẩn ngồi trên xe lăn, thấy tôi đến thăm, tâm trạng dường như rất tốt. Anh thậm chí còn an ủi tôi:
“Đừng lo, bác sĩ nói tôi hồi phục rất tốt.”
Tôi gật đầu:
“Tôi không lo. Chấn thương này của anh còn nhẹ hơn tôi ngày trước.”
Tịch Cẩn siết chặt bộ đồ bệnh nhân, không nói được lời nào.
Tôi cũng nhận ra mình hơi thiếu nhạy cảm, ngay cả bác sĩ đứng bên cũng nhìn tôi với ánh mắt không hài lòng. Vì vậy, tôi bổ sung:
“Tịch Cẩn, những gì anh nợ tôi, tôi coi như anh đã trả hết. Từ nay, đừng làm phiền tôi nữa.”
Ánh mắt Tịch Cẩn đầy tổn thương:
“Không thể… cho tôi một cơ hội nữa sao?”
Giọng anh gần như cầu xin. Tôi thở dài, im lặng hồi lâu rồi hỏi anh:
“Lần này, anh có thấy tiệm cầm đồ kỳ lạ đó không?”
Tịch Cẩn sững sờ, lắc đầu.
“Vậy anh có đoán được tôi đã cầm cố thứ gì không?”
Tịch Cẩn không nói gì trong một lúc lâu.
Tôi nghĩ, anh chắc đã đoán ra được.
Giọng anh khàn khàn:
“Tiệm cầm đồ đó… thật sự tồn tại sao?”
“Ai mà biết được? Anh tin thì nó tồn tại.”
Thấy anh không phản ứng, tôi rút từ ví ra tấm danh thiếp mới in, đặt lên cạnh giường bệnh của anh.
“Vậy đấy, chúng ta đời này không thể nào đâu.”
Tôi cười, nói tiếp:
“Nhưng nếu anh muốn hợp tác làm ăn, tôi luôn hoan nghênh.”
Tịch Cẩn được gia đình đưa về nhà dưỡng bệnh.
Bác sĩ nói các vết thương khác của anh sẽ hồi phục, nhưng chân kia dù chữa lành cũng sẽ để lại dấu vết.
Cậu thiếu gia phong độ của nhà họ Tịch giờ đây trở thành một người khập khiễng. Nhưng những người phụ nữ muốn gả cho anh vẫn nối đuôi nhau.
Thư Nhã An là một trong số đó. Cô ấy quả thực rất kiên trì.
Vòng vo một thời gian dài, cuối cùng Tịch Cẩn vẫn chọn Thư Nhã An.
Ngày họ kết hôn, tôi cũng đến dự tiệc.
Đám cưới của nhà họ Tịch quy tụ rất nhiều nhân vật mà tôi muốn kết giao. Đó đều là những mối quan hệ tôi cần phải xây dựng.
Tôi mặc lễ phục, cầm danh thiếp, đi xuyên qua đám đông. Như cá gặp nước, tôi khéo léo xây dựng mối quan hệ.
Công ty của tôi giờ đây đã có chút quy mô, tương lai sáng lạn.
Hiện tại, khi gặp tôi, họ đều gọi tôi một tiếng “Tổng Hàn.”
Nhóm bạn cũ cấp 3 của Tịch Cẩn ngồi riêng ở một bàn. Họ nhìn về phía tôi, cuối cùng không kìm được mà thì thầm với nhau:
“Hàn Ninh trông bình thản quá, có phải đang giả vờ không?”
“Đúng là đang giả vờ nhỉ, nhưng cô ấy diễn giỏi quá!”
“Chẳng phải Hàn Ninh từng yêu Tịch Cẩn nhất sao? Tham dự đám cưới của anh ấy, chắc cô ấy đau lòng chết mất!”
Họ xì xào bàn tán, không nhận ra chú rể đã đến sau lưng từ lúc nào.
Tịch Cẩn đứng nhìn về phía người phụ nữ tự tin, ung dung kia, mỗi cái nhíu mày hay nụ cười đều toát lên khí chất mạnh mẽ.
“Hàn Ninh không còn yêu tôi.”
Tịch Cẩn nâng ly, cụng với nhóm bạn cũ, rồi uống cạn rượu, cười đầy cay đắng:
“Hiện giờ, cô ấy yêu chính mình nhất.”
– Hết –