14

Lần gặp lại Liễu Khinh Yên, không ngờ lại trong hoàn cảnh này.

Chỉ trong vòng nửa năm, nàng ta dường như biến thành một con người khác, vẫn xinh đẹp, nhưng đôi mắt và nét mặt lại lộ rõ sự tính toán và tàn nhẫn.

Nàng ta ôm một con chó nhỏ màu trắng, ngồi trên ghế chính, từ đầu đến chân đánh giá ta, rồi bất chợt cười khẩy.

Ta biết nàng ta đang cười nhạo ta. Cười nhạo việc Tiêu Diễn từng vì muốn làm hài lòng nàng ta mà trước mặt mọi người đã sỉ nhục ta giống như một con chó nhỏ.

Cười nhạo ta tỉnh mộng nam kha, hiện tại nàng ta là thiếu phu nhân của phủ Quốc Công, còn ta chỉ là một thường dân.

“Tam nãi nãi.”

Ta cố nén sự chán ghét, hành lễ.

“Ừ.” Liễu Khinh Yên chỉ vuốt ve con chó nhỏ, chẳng thèm đoái hoài gì đến ta.

Ta hít một hơi sâu, trực tiếp nói rõ mục đích: “Nghe nói tam nãi nãi định bán Thường Nguyên?”

Liễu Khinh Yên liếc mắt nhìn ta: “Ai nói với ngươi điều đó?”

Ta khẽ cười: “Tiêu bá bá nói.”

Đôi mắt của Liễu Khinh Yên lạnh đi, nàng đứng dậy toan rời đi.

“Khoan đã!” Ta kịp thời gọi nàng lại: “Có thể bán Thường Nguyên cho ta được không?”

Liễu Khinh Yên che miệng cười, không giấu nổi vẻ khinh miệt: “Các ngươi có quan hệ gì với nhau?”

Ta đứng thẳng lưng: “Bằng hữu.”

Liễu Khinh Yên khinh bỉ: “Ồ? Bằng hữu thế nào mà lại dám đứng ra bảo vệ ngươi, lại thường xuyên thăm ngươi? Đừng nghĩ ta không biết.”

Ta siết chặt nắm tay: “Tam nãi nãi, có bán hay không?”

Liễu Khinh Yên chỉnh lại tóc, nhìn ta với vẻ cười cợt đầy mỉa mai: “Bán, đương nhiên là bán, một tên nô tài vô dụng, giữ lại chỉ bẩn danh gia môn. Sáu trăm lượng, ngươi có mua không, Hải cô nương?”

“Cái gì?” Giọng ta bất giác cao lên: “Tam nãi nãi không phải đang đùa với ta chứ.”

Liễu Khinh Yên lạnh lùng: “Hải cô nương nghĩ ta rảnh rỗi lắm sao? Đi tìm ngươi để đùa? Thường Nguyên dù là một tên nô tài thấp kém, nhưng diện mạo thực sự khá khôi ngô. Lần trước, khi Tiểu Hầu gia họ Tào đến uống rượu, nhìn thấy hắn liền muốn đổi lấy bằng ngựa quý.”

Ta gấp gáp: “Nhưng sáu trăm lượng, thế, thế này là quá nhiều!”

Liễu Khinh Yên hừ lạnh: “Ngươi muốn mua thì mua, không mua thì thôi.”

Nói xong, nàng ôm chó bước vào nội sảnh, cười gằn: “Ngươi đừng nghĩ rằng chờ ta bán hắn rồi ngươi sẽ đi chuộc. Ta bây giờ đổi ý rồi, ta sẽ không bán hắn nữa, ta sẽ giữ hắn ở phủ, tra tấn hắn từng chút một, trước tiên là cắt cái lưỡi của hắn!”

Ta trừng mắt nhìn nàng ta: “Người thông minh không nói lời quanh co, tam nãi nãi, ngươi cố tình để Côn Tử ra ngoài báo tin, cố tình đòi ta số tiền lớn như vậy, đúng không?”

15

Liễu Khinh Yên chỉ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cuối cùng thản nhiên nói: “Ngươi đã tát tam gia một cái, tình nghĩa đôi bên đã dứt, nhà họ Tiêu ta sao lại phải đưa cho ngươi nhiều tiền như thế?”

Ta đã hiểu.

Nàng ta biết Tiêu bá bá đã cho ta căn nhà và ba gian cửa hàng tổng trị giá bốn trăm năm mươi lượng, không chỉ muốn lấy lại mà còn muốn đòi thêm.

Ta cười lạnh: “Ngươi làm như vậy, Tiêu Diễn có biết không?”

Liễu Khinh Yên kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Đây cũng là ý của Tam gia.”

Ta khẽ cười: “Xem ra, hai vợ chồng các người quyết tâm đẩy ta vào đường cùng rồi. Được, ta sẽ đi gặp Tiêu bá bá. Người đã từng yêu thương ta, chắc chắn sẽ không để cho một số kẻ tùy tiện ức hiếp ta.”

Liễu Khinh Yên hốt hoảng: “Đứng lại!”

Ta phớt lờ nàng, tiếp tục bước ra ngoài, bỗng nhiên va phải một người đàn ông.

Người đàn ông kịp thời đỡ lấy ta, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

Giọng nói quen thuộc quá.

Ta ngẩng đầu nhìn, thì ra là Tiêu Diễn. Hắn gầy đi nhiều, sự mệt mỏi hiện rõ trong ánh mắt.

“Tam gia.” Ta nhìn xuống bàn tay hắn đang nắm chặt tay ta.

Tiêu Diễn sững sờ, vội buông tay. Lúc này, Liễu Khinh Yên bất ngờ chạy đến, khoác lấy cánh tay của Tiêu Diễn: “Vừa nãy ta đang nói chuyện với Hải cô nương.”

Tiêu Diễn không chút biểu cảm đẩy nhẹ Liễu Khinh Yên ra, rút từ trong tay áo ra một tờ giấy, nhét vào tay ta.

“Đây là khế ước bán thân của Thường Nguyên, ngươi cầm lấy.”

Ta ngạc nhiên, theo phản xạ nhìn sang Liễu Khinh Yên, quả nhiên, sắc mặt nàng ta tái nhợt, căm phẫn trừng mắt nhìn phu quân của mình.

“Hôm nay đi vội, ta chỉ mang theo một trăm lượng.” Ta lấy túi tiền từ trong tay áo, đưa qua.

Tiêu Diễn đẩy lại túi tiền. Ta cảm thấy tay hắn đang run rẩy.

“Không cần.” Tiêu Diễn cười gượng: “A Nguyên đã theo ta mấy năm, chịu nhiều khổ sở, ngươi hãy đưa hắn đi.”

Liễu Khinh Yên đẩy mạnh Tiêu Diễn, giọng nghẹn ngào trách móc: “Ngươi đang làm gì vậy! Ngươi định làm bẽ mặt ta sao?”

Tiêu Diễn nhíu mày chặt, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Đừng làm loạn nữa, phụ thân đang không khỏe.”

Ta vội hỏi: “Tiêu bá bá có sao không?”

Tiêu Diễn mỉm cười: “Bệnh cũ tái phát, không có gì nghiêm trọng.”

Liễu Khinh Yên níu lấy Tiêu Diễn, nước mắt rơi xuống: “Tại sao ngươi lại nói chuyện với nàng? Vẫn còn tình cũ ư? Vậy tại sao sau đó ngươi lại tìm mọi cách để cưới ta?”

Tiêu Diễn như đang cố nén cơn giận: “Đừng nói bậy, Hải Dung vẫn chưa xuất giá, đừng làm hỏng danh tiếng của nàng.”

Liễu Khinh Yên giọng chua chát: “Danh tiếng? Loại người như nàng ta, có danh tiếng gì đâu! Đừng quên, Tiêu tam gia, chính ngươi là người đã tự tay hủy hoại danh tiếng của nàng ta.”

“Khinh Yên!” Tiêu Diễn quát lên trong cơn giận dữ.

Ta không quan tâm đến họ nữa, cầm khế ước bán thân của Thường Nguyên rồi rời đi.