“Còn sống. Nhưng trong đại chiến ba năm trước, hắn trọng thương, sau khi hồi quốc liền bị tước binh quyền, giam lỏng nơi phủ đệ.”

“Trong tay hắn, rất có thể nắm giữ chứng cứ trực tiếp chứng minh phụ thân ta bị vu hãm!”

Ta nôn nóng nói.

“Không sai.”
Thẩm Đình Chu gật đầu.
“Nhưng vấn đề là, người của Nhị hoàng tử canh hắn cực kỳ chặt chẽ. Người của ta căn bản không thể tiếp cận.”

Lại là Nhị hoàng tử.

Hắn ta, đúng là lòng dạ thâm sâu, tay vươn tứ phía.

“Chưa kể…”
Chàng nói tiếp, “Hắn dường như đã cảm nhận được ý đồ của chúng ta. Ta lo, hắn sẽ ra tay diệt khẩu với Bạt Đồ.”

Tim ta lập tức treo lơ lửng giữa ngực.

Không được, không thể đợi thêm nữa.

Chúng ta phải nghĩ cách, đoạt lấy chứng cứ từ miệng Bạt Đồ, trước khi Nhị hoàng tử kịp hạ thủ.

“Ta có một cách.”
Ta nhìn thẳng vào mắt chàng, ánh mắt kiên định không dao động.

“Cách gì?”

“Thanh đông kích tây.”
Ta chậm rãi buông ra bốn chữ.

“Đám sứ thần Tây Lương chẳng phải còn chưa rời kinh sao?”

Khóe môi ta nhếch lên, mang theo ý cười lạnh:

“Nhất là vị A Cổ Lạp vương tử kia — kẻ vẫn ‘niệm niệm bất vong’ về ta.”

“Chúng ta có thể cố ý thả ra lời đồn, rằng đã nắm trong tay chứng cứ Nhị hoàng tử hãm hại phụ thân ta, dự định sẽ giao lại cho vị vương tử ấy, nhờ hắn mang về Tây Lương, cầu xin công đạo với quốc vương của họ.”

Ánh mắt Thẩm Đình Chu lập tức bừng sáng.

“Ý nàng là… mượn tay Tây Lương, kéo sự chú ý của Nhị hoàng tử?”

“Đúng vậy.”
Ta gật đầu chắc nịch.
“Nhị hoàng tử vốn đa nghi. Hắn nhất định sẽ cho rằng mục tiêu của chúng ta là A Cổ Lạp, từ đó đem hết tâm tư, toàn lực đặt vào việc giám sát và ngăn cản ta tiếp xúc với vương tử.”

“Đến lúc đó, lực lượng trông giữ Bạt Đồ… tất nhiên sẽ suy yếu.”

“Còn mục tiêu thực sự của chúng ta, là thừa cơ xâm nhập Tây Lương, tiếp cận Bạt Đồ!”

Thẩm Đình Chu nhìn ta, trong mắt tràn đầy tán thưởng cùng thán phục.

“Diệu kế.”

Chàng nắm lấy tay ta:
“Thanh Yên, nàng đích thực là nữ Gia Cát của ta.”

Ta bị chàng khen đến đỏ mặt, khẽ quay đầu đi tránh né:
“Giờ không phải lúc nói những lời này. Kế này tuy hay, nhưng hiểm nguy tứ phía. Chúng ta cần có người tuyệt đối tin cậy, mới có thể giao phó.”

“Ta đi.”

Thẩm Đình Chu không hề do dự.

“Không được!”

Ta lập tức phản đối:
“Thân phận chàng quá mức mẫn cảm, một khi lộ diện, hậu quả thật khó lường!”

“Vậy để ai đi?”

Chúng ta đồng loạt im lặng.

Nhiệm vụ này, không chỉ đòi hỏi võ nghệ cao cường, mà còn cần lòng can đảm, sự cẩn mật, và khả năng tùy cơ ứng biến.

Đúng lúc ấy, một giọng nói thanh thoát vang lên nơi cửa.

“Để muội đi.”

Ta và Thẩm Đình Chu cùng quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Vãn Ý mặc dạ hành y, dáng vẻ hiên ngang, đứng sừng sững ở ngưỡng cửa.

18

“Vãn Ý? Sao muội lại ở đây?”
Thẩm Đình Chu kinh ngạc không thôi.

“Ca, tẩu, vừa rồi hai người nói gì, muội đều nghe rõ cả rồi.”

Thẩm Vãn Ý bước vào, sắc mặt nghiêm nghị trước nay chưa từng thấy:
“Việc này, giao cho muội.”

“Hồ nháo!”
Thẩm Đình Chu lập tức quát lớn.
“Muội chỉ là một nữ nhi, sao có thể đi làm chuyện nguy hiểm đến vậy?”

“Nữ nhi thì sao?”
Thẩm Vãn Ý ưỡn ngực, không phục:
“Võ công của muội, lẽ nào kém hơn đám thân binh của ca? Huống chi, muội là nữ tử, mục tiêu lại càng nhỏ, càng khó bị nghi ngờ.”

Nàng quay đầu nhìn ta, ánh mắt mang theo vài phần cầu khẩn:
“Tẩu nói thử xem?”

Ta nhìn nàng.

Thiếu nữ trước mắt, đã không còn là tiểu thư phách lối, hay gây náo loạn ngày xưa nữa.

Trong ánh mắt nàng, ta thấy được sự kiên định, thấy được gánh vác.

Ta gật đầu:
“Vãn Ý nói không sai.”

“Thanh Yên!”
Thẩm Đình Chu nhìn ta, ánh mắt đầy bất đồng.

“Đình Chu,”
Ta bước tới bên chàng, nhẹ giọng,
“Cho nàng đi đi. Đây là chuyện của Thẩm gia, nàng là một phần máu thịt của nhà này, có quyền, cũng có nghĩa vụ gánh lấy.”

Điều quan trọng nhất là, ta nhìn ra được — Thẩm Vãn Ý thực tâm muốn vì gia đình mà góp một phần sức lực.

Cũng muốn, vì mối quan hệ giữa chúng ta… mà làm điều gì đó để bù đắp.

Thẩm Đình Chu nhìn ta, lại nhìn muội muội đang đứng kia, ánh mắt quật cường không hề chùn bước.

Cuối cùng, chàng cũng buông xuôi.

“Muội có thể đi.”

Giọng chàng nghiêm nghị,
“Nhưng muội nhất định phải đáp ứng một điều — mọi sự phải lấy an nguy của bản thân làm trọng. Nếu thấy nguy hiểm, lập tức rút lui. Rõ chưa?”

“Rõ!”
Thẩm Vãn Ý mừng rỡ, giơ tay hành lễ như quân nhân.
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Kế hoạch liền được quyết định.

Những ngày tiếp theo, ta và Thẩm Đình Chu bắt đầu bố trí từng bước, khẩn trương mà thận trọng.

Chúng ta cố ý tạo ra mấy lần “vô tình” chạm mặt với A Cổ Lạp vương tử của Tây Lương, lần nào cũng giả vờ có ý muốn mật đàm.

Quả nhiên, tai mắt của Nhị hoàng tử mắc câu.

Hắn tưởng chúng ta thật sự định giao bằng chứng cho người Tây Lương, quýnh quáng như kiến bò trên chảo nóng, lập tức điều động cao thủ, ngày đêm giám thị A Cổ Lạp và chúng ta sát sao.

Mà ngay khi ánh mắt của toàn thiên hạ đều bị dẫn dắt về phía kinh thành,
Thẩm Vãn Ý đã lặng lẽ mang theo hai thân vệ tinh nhuệ nhất của Thẩm gia, âm thầm lên đường đến Tây Lương.

Những ngày chờ đợi, dài dằng dặc như một đời người.
Ta mỗi ngày đều thầm cầu nguyện cho nàng bình an trở về.
Còn Thẩm Đình Chu, càng lo lắng hơn ta gấp bội.
Tuy bề ngoài chàng vẫn điềm tĩnh, nhưng ta biết — chàng mỗi ngày đều phái người túc trực nơi cửa thành, chỉ để đợi một tin tức từ Vãn Ý.

Hôm ấy, ta đang ở trong viện, cẩn thận xới đất cho chậu mặc lan mà phụ thân từng yêu quý,
Thì Thẩm Đình Chu bỗng vội vàng xông vào.
Trên mặt chàng, mang theo một vẻ mừng như điên cuồng, chưa từng thấy qua.

“Thanh Yên!”

Chàng ôm chặt lấy ta, nhấc cả người ta lên xoay mấy vòng giữa sân như một đứa trẻ.

“Gì vậy? Chàng làm gì thế?”
Ta bị chàng xoay đến chóng mặt, hoa cả mắt.

“Thành công rồi!”
Chàng thả ta xuống, hai tay đặt lên vai ta, giọng nói run rẩy vì kích động:
“Vãn Ý đã thành công rồi! Nàng mang về rồi!”

“Mang gì về?”

“Lời chứng tay viết của Bạt Đồ! Còn có… còn có một phong mật thư mà phụ thân ta đã gửi cho phụ thân nàng năm xưa!”

Tim ta đập loạn nhịp.

“Trong thư… viết gì?”