“Hôm nay là đám cưới của Giang Ngữ Phi và Tạ Vân Hồi, A Dã, cậu không biết thật à?”

Đoạn Thanh Dã đương nhiên là không biết.

Anh ta không bao giờ ngờ được, lễ cưới hôm nay lại chính là… lễ cưới của Giang Ngữ Phi.

Sự thật đột ngột ập đến, đầu anh ta như nổ tung một tiếng “ầm”.

Máu toàn thân dường như bắt đầu chảy ngược, cuồn cuộn dồn lên tận đỉnh đầu.

Chỉ trong thoáng chốc, mọi suy nghĩ xem náo nhiệt đều tan biến sạch sẽ, thay vào đó là một cơn hoảng loạn ngập tràn.

Anh ta không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào xung quanh, điên cuồng xô đổ ghế, lao thẳng về phía trung tâm lễ đường.

Mấy vệ sĩ thấy tình hình không ổn, lập tức đuổi theo.

Lúc anh ta chạy đến giữa, có thể nhìn rõ tình hình trên sân khấu thì hôn lễ vừa hay đến đoạn trao nhẫn.

Người chủ hôn cầm micro, lớn tiếng hỏi: Cô dâu có đồng ý lấy chú rể làm chồng không?

Trái tim đang đập điên cuồng của Đoạn Thanh Dã, vào khoảnh khắc nhìn thấy Giang Ngữ Phi giơ tay định đeo nhẫn, gần như muốn nhảy bật ra khỏi lồng ngực.

Anh ta dùng hết sức lực toàn thân, gào lên khản cổ một câu:

“Không được!”

Chỉ trong tích tắc, mọi ánh nhìn trong lễ đường đều đổ dồn về phía anh ta.

Có ngạc nhiên, có sửng sốt, có dò xét, có ghét bỏ…

Nhưng anh ta không nhìn thấy gì cả, trong mắt chỉ còn ánh mắt điềm nhiên của Giang Ngữ Phi khi cô hơi nghiêng đầu lại nhìn.

Ánh mắt ấy không lưu lại trên người anh ta quá lâu, chỉ lướt qua một chút.

Thấy vệ sĩ ngay sau đó đã khống chế được Đoạn Thanh Dã, Giang Ngữ Phi liền quay đầu lại.

Cô nhận lấy micro, giữa tiếng chúc phúc vang dội khắp lễ đường, mỉm cười nói ra ba chữ:

“Em đồng ý.”

Ba chữ ấy, Đoạn Thanh Dã nghe rõ ràng, khắc sâu tận tâm khảm.

Cả đời… không thể quên.

Chương 22

Sự náo loạn nho nhỏ này không thu hút quá nhiều sự chú ý. Vệ sĩ theo chỉ đạo đưa người phá rối trật tự ra ngoài, hôn lễ tiếp tục được tổ chức trôi chảy như kế hoạch.

Người duy nhất đổi sắc mặt, là bốn người bạn chí cốt cùng phòng ký túc năm xưa.

Ở hậu trường, Giang Tư Dụ nhìn rõ toàn bộ tình hình trên sân khấu.

Khi Đoạn Thanh Dã lao lên, dường như hắn đã linh cảm được điều gì, sắc mặt lập tức sầm xuống.

Nghe nhân viên lễ nghi nói còn mười phút nữa mới đến phần phát biểu của phù rể, hắn cởi áo khoác, xoay cổ tay rồi đi ra ngoài.

Vừa ra đến cửa thì đụng phải Đoạn Thanh Dã – lúc này đã mất hết lý trí – cùng Hạ Duy và Dương Tiêu vẫn chưa hiểu gì.

Hắn vung tay, túm lấy cổ áo Đoạn Thanh Dã, giọng nói lạnh lẽo như băng:

“Vừa rồi, câu ‘không được’ của cậu là nói với ai hả? Đoạn Thanh Dã, cậu nói với ai?”

Đôi mắt Đoạn Thanh Dã mờ mịt, nhìn chằm chằm Giang Tư Dụ một lúc lâu, cuối cùng mới dần lấy lại tiêu cự, nghiến răng phun ra mấy chữ:

“…Nói với Phi Phi…”

Sự nghi ngờ đã tích tụ trong lòng Giang Tư Dụ suốt bao lâu, đến giờ phút này cuối cùng cũng được xác thực.

Trên gương mặt tái mét của hắn hiện lên một nụ cười gượng gạo, giọng nói lạnh thấu xương:

“Cậu là gì của nó, có tư cách gì nói câu đó với Phi Phi?”

“Tôi là bạn trai”

Chữ “trai” còn chưa kịp thốt ra, một cú đấm đầy tức giận của Giang Tư Dụ đã thẳng tay giáng vào mặt anh ta.

“Tao nhờ mày chăm sóc em gái tao, mày chăm sóc kiểu này à?!”

“Sáu năm! Yêu nhau sáu năm! Mẹ nó, mày không nói một lời nào! Mày xem tao là cái gì? Xem Phi Phi là cái gì?”

“Đoạn đại thiếu gia! Ngày trước mời mày đến Hộ Hải bao nhiêu lần mày cũng không thèm đến, giờ mày còn có mặt mũi mà đến à?!”

Đến lượt phát biểu của phù rể, MC gọi đến ba lần, ba người mới vội vàng lên sân khấu.

Giang Ngữ Phi nhìn người anh trai đứng cuối cùng, trên mặt vẫn còn vết thương, nụ cười trên môi cô dần cứng lại.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Giang Tư Dụ nhe răng cười toe, ngẩng đầu nhìn cô, rồi khẽ mấp máy môi — không một âm thanh.

“Ngày vui như vậy, cười lên đi, vui vẻ một chút.”

Giang Ngữ Phi nhìn khẩu hình miệng, hiểu được lời anh trai nói, liền học theo, nở một nụ cười còn rạng rỡ hơn.

Lúc Giang Tư Dụ lên phát biểu, gương mặt tím bầm của hắn bị phóng to trên màn hình lớn, đến cả MC cũng không nhịn được mà đùa vài câu.

“Vị phù rể này trang điểm lộng lẫy quá, lên sân khấu chuẩn bị biểu diễn tiết mục gì sao?”

Khách mời ban đầu còn sững sờ, nghe vậy đều phá lên cười.

Giang Tư Dụ gãi đầu, lộ vẻ ngại ngùng, nhận lấy micro.

“Vừa nãy bị ngã một cú ở dưới sân khấu, làm mọi người chê cười rồi. Thật ra tôi có chuẩn bị bài phát biểu, nhưng vừa rồi tờ giấy ghi chú bị rơi mất, giờ đành nói ứng khẩu, mọi người nghe chơi thôi nhé.”

“Tuy tôi lên sân khấu với tư cách phù rể, nhưng thật ra tôi còn một thân phận bí mật khác: tôi là anh trai của cô dâu. Đúng vậy, tôi tên là Giang Tư Dụ, là anh ruột của Giang Ngữ Phi. Tôi hơn nó bốn tuổi, hai đứa từ nhỏ chí chóe đến lớn, nó hiền với tất cả mọi người, chỉ riêng thích chọc tôi. Tôi cũng hay bắt nạt nó, thường xuyên chọc nó đến phát bực.”

“Nhiều lúc quá trớn rồi cũng thấy có lỗi, muốn xin lỗi, nhưng mỗi khi đứng trước mặt nó, cái cảm giác làm anh cả ‘ta đây trên cơ’ lại lấn át hết thảy, khiến tôi không thể nói nổi câu ‘xin lỗi’. Vậy nên suốt hơn chục năm qua, tôi chưa từng nói ra lời ấy.”

“Hôm nay là ngày vui lớn của em gái tôi và người anh em thân thiết của tôi. Bọn nó sắp lập nên một gia đình nhỏ hạnh phúc, tôi vừa vui lại vừa buồn, cảm xúc lẫn lộn. Nhưng dù sao cũng là anh trai, tôi vẫn phải truyền lại chút kinh nghiệm sống. Tôi muốn nói với Phi Phi rằng: vấp ngã một lần không sao cả, chỉ cần đứng dậy, vết thương rồi sẽ lành, nỗi đau cũng sẽ bị thời gian xóa nhòa.”