“Trước đây là anh sơ suất, để em chịu ấm ức. Hôm nay trước mặt mọi người, anh hứa rằng: những lỗi lầm trước kia sẽ không bao giờ lặp lại. Anh cũng sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương em nữa. Em có thể… tha thứ cho anh không?”

Đến cuối cùng, Giang Tư Dụ đã nghẹn ngào đến không nói nên lời.

Khán giả ở hiện trường đều nghĩ rằng hắn xúc động vì gả em gái, ai nấy đều nở nụ cười thiện ý.

Chỉ có Giang Ngữ Phi là hiểu rõ ẩn ý trong lời hắn nói, biết được hắn đang xin lỗi vì điều gì.

Trái tim cô chợt nghẹn lại, nước mắt cũng bắt đầu dâng lên trong hốc mắt.

Tạ Vân Hồi đứng bên nhìn cô, lặng lẽ nhận lấy bó hoa cưới trong tay cô, rồi buông tay ra, giọng nhẹ nhàng như nước:

“Đi đi.”

Giang Ngữ Phi không kìm được nữa, chạy ào tới, nhào vào vòng tay của anh trai.

Hai anh em ôm nhau thật chặt, nước mắt lăn dài, hòa vào nhau.

Cứ như vậy… tan vào làm một.

Chương 23

Sau khi hôn lễ kết thúc, Giang Ngữ Phi thay một bộ đồ gọn nhẹ, tay nắm tay Tạ Vân Hồi, chuẩn bị về nhà mới.

Lần đầu tiên họ mười ngón đan chặt, là với thân phận vợ chồng mới cưới.

Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay truyền sang, Giang Ngữ Phi chỉ thấy làn da bị điều hòa lạnh buốt đang dần ấm lên.

Hai người né dòng người ở cổng chính, đi vòng ra cửa sau.

Vừa đẩy cửa ra, tầm mắt Giang Ngữ Phi đã bị Đoạn Thanh Dã cách đó mấy mét thu hút.

Không phải vì cô còn lưu luyến tình cũ.

Mà là vì… khuôn mặt bầm dập xanh tím của anh ta, thật sự quá mức chói mắt.

Mãi đến khi nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, cô mới hiểu vì sao anh trai mình đánh nhau mà đến cả áo sơ mi cũng bị xé rách.

Cũng phải thôi, cô là em gái ruột mà anh ấy một tay nuôi lớn cơ mà.

Không ra tay nặng một chút, sao mà được?

Đoạn Thanh Dã không biết cô đang nghĩ gì, vừa nhìn thấy cô liền vội vã lao tới, nhưng lại bị chặn lại cách năm bước.

Anh ta lúc này không còn giữ được bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tạ Vân Hồi đang chắn trước mặt, giọng điệu đầy vẻ đe dọa.

“Tôi không tìm anh, Tạ Vân Hồi.”

Tạ Vân Hồi khẽ gật đầu, mặt mày bình thản.

“Tôi biết, tôi chỉ muốn nói với anh rằng: vợ tôi không muốn gặp anh.”

Hai chữ “vợ tôi” như đâm thẳng vào tim Đoạn Thanh Dã, anh ta lập tức túm lấy cổ áo Tạ Vân Hồi, sắc mặt trở nên dữ tợn.

“Anh chán sống rồi à!”

Tạ Vân Hồi liếc mắt nhìn cổ tay trái của anh ta, trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng.

“Anh chắc chứ? Nhắc anh một câu, nếu cổ tay trái của anh bị va chạm mạnh thêm lần nữa, e rằng cả đời này sẽ không thể ăn món Âu được nữa đâu.”

“Anh!”

Đoạn Thanh Dã vừa định nói, thì bị Giang Ngữ Phi cắt lời.

“Vân Hồi, anh ra xe đợi em trước đi, chuyện này để em tự giải quyết.”

Tạ Vân Hồi không muốn để hai người họ ở riêng.

Nhưng cuối cùng vẫn tôn trọng quyết định của cô, gạt tay Đoạn Thanh Dã ra, chậm rãi bước đến bên xe, đứng từ xa dõi theo.

Giang Ngữ Phi vẫy tay với anh, nở một nụ cười nhạt, như muốn anh yên tâm.

Rồi cô quay người lại đối diện với Đoạn Thanh Dã, gương mặt đã không còn chút cảm xúc, giọng nói cũng lạnh nhạt.

“Anh chắc đã đọc thư chia tay rồi. Tôi đã kết hôn, từ nay về sau chúng ta đừng gặp lại nữa. Nếu còn gì muốn nói, hôm nay nói một lần cho dứt đi.”

Trái tim vừa nhô lên khỏi mặt nước của Đoạn Thanh Dã, lại bị mấy câu này nhấn chìm xuống đáy hồ đen kịt.

Sắc mặt anh ta tái đi vài phần, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng loạn, giọng nói cứng đầu.

“Phi Phi, anh không đồng ý chia tay, vậy là không tính. Em về Bắc Kinh với anh được không? Anh đã chuẩn bị cầu hôn em rồi, em chẳng phải từng hứa sẽ chỉ lấy một mình anh sao?”

Nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh anh ta vội vàng lấy ra, Giang Ngữ Phi giơ tay lên, đưa tới trước mặt anh ta.

Một vết sẹo kéo dài từ mười phân trên cổ tay đến khớp ngón áp út, lớp vảy đen xen lẫn thuốc mỡ sẫm màu, trông chẳng khác gì con rồng đen trong tranh cổ, khiến người ta sợ đến rùng mình.

Chỉ nhìn một cái, Đoạn Thanh Dã đã không kiềm được mà cúi đầu, không còn dũng khí để đối diện với cô.

Im lặng hồi lâu, giọng anh ta khàn khàn, cuối cùng nói ra câu:

“Xin lỗi…”

Nhưng Giang Ngữ Phi không cần lời xin lỗi đó.

Vì hơn nửa tháng trôi qua, vết thương đóng vảy trên tay cô đã không còn đau nữa, chỉ hơi ngứa mà thôi.

Cô chỉ muốn cho anh ta nhìn thấy, chiếc nhẫn đang nằm trên vết thương đó.

Chiếc nhẫn kim cương này, là cô và Tạ Vân Hồi cùng chọn.

Ngay ánh nhìn đầu tiên, cô đã ưng ý.

Viên sapphire mười carat, không rực rỡ bằng chiếc của Đoạn Thanh Dã, nhưng lại là kiểu cô yêu thích.

Lúc Tạ Vân Hồi mua nhẫn, anh đã nói với cô một câu, đến bây giờ cô vẫn nhớ rất rõ.