6
Ta nằm liệt giường suốt ba ngày, Lục Tử Uyên chưa một lần đến thăm.
Ta bảo Xuân Hòa mang chiếc rương gỗ ta quý trọng bao năm ra sân, từng món đồ trong đó đều được lấy ra, ném vào lò lửa bên cạnh.
“Tiểu thư, đây là những món quà của Lục công tử tặng, chẳng phải người rất thích sao?”
Xuân Hòa không kìm được, kinh ngạc thốt lên.
Ta nhìn đôi búp bê sứ trên tay, đó là món quà mà Lục Tử Uyên đã mua vào lễ Thượng Nguyên năm ngoái, Thẩm Nhược cũng có một đôi.
Hôm ấy, Thẩm Nhược nài nỉ ta đi xem hội đèn lồng, nói rằng Lục Tử Uyên đã mời chúng ta cùng đi.
Bình thường, Lục Tử Uyên không thích tham gia những sự kiện như vậy, hiếm khi thấy huynh ấy đồng ý ra ngoài.
Khi đi ngang qua một quầy hàng nhỏ, ta thấy đôi búp bê sứ dễ thương, liền dừng lại ngắm. Thẩm Nhược lập tức đòi mua, còn trêu đùa hỏi ta, lúc nhỏ nàng có dễ thương như mấy con búp bê này không? Ta liền bị vẻ tinh nghịch của nàng chọc cười.
Trong ánh đèn lồng sáng rực, ta ngước lên và bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của Lục Tử Uyên.
Khi ấy, ta nghĩ rằng giữa chúng ta đã có sự đồng cảm, rằng trong mắt huynh ấy chỉ có hình bóng của ta.
Giờ đây, ta mới nhận ra, ta chỉ là một kẻ làm nền mà thôi.
Ta quyết tâm, ném đôi búp bê vào lò lửa, cũng như vứt bỏ hết những ký ức và quá khứ liên quan đến Lục Tử Uyên.
Ngọn lửa bùng lên như đang nhảy múa, nuốt chửng đôi búp bê sứ đáng yêu, chỉ để lại những mảnh vỡ đen kịt và tàn tro.
Ta quyết định hủy hôn.
Phụ thân nghe lời ta nói, tức giận đến mức ném vỡ tách trà mà ông yêu thích nhất.
“Lục gia nay không hủy hôn với chúng ta, đó là sự nhân nghĩa, nhớ đến tình nghĩa xưa cũ. Vậy mà con lại muốn hủy hôn, Lục Tử Uyên có điểm nào không tốt? Chẳng phải trước đây con cứ luôn miệng đòi cưới hắn sao? Bây giờ còn không nghĩ lại xem bản thân mình đã ra sao mà lại không rõ à? Nữ tử bị hủy dung thì bị coi là điềm gở, bây giờ ở kinh thành, nhà nào còn muốn cưới con, con không tự cân nhắc sao?”
Ta bị phạt quỳ suốt một ngày trong từ đường.
Tối đến, kế mẫu đến hỏi ta:
“Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Nếu ngươi hủy hôn, phụ thân ngươi sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với ngươi. Vẫn muốn hủy hôn chứ?”
“Con muốn hủy hôn.”
Ta không chút do dự.
Tình phụ tử chẳng qua cũng chỉ là một danh hão, sau khi mẫu thân qua đời, ông đã chỉ còn là cha của Thẩm Nhược mà thôi.
“Ngươi đã nghĩ cho phụ thân chưa? Sao không thể an phận mà sống, không gây chuyện? Bây giờ ngươi vẫn thấy mình chưa đủ nổi bật à? Còn muội muội của ngươi nữa, nó còn chưa bàn chuyện hôn nhân, ngươi định để danh tiếng của mình làm liên lụy đến nó sao?”
Ánh mắt bà ta nhìn ta lúc này lạnh như băng, không hề che giấu sự chán ghét.
“Lục phu nhân, bao năm nay người luôn giả vờ hiền từ, mẹ hiền con thảo trước mặt mọi người, người không thấy chán sao? Người sớm đã mong ta bị đuổi khỏi Thẩm phủ rồi phải không?”
Trước khi mẫu thân ta lâm trọng bệnh, người đã dan díu với phụ thân ta. Từ đó đến nay, mỗi lần thấy cảnh người và phụ thân tỏ ra ân ái, ta đều buồn nôn.
Nỗi uất ức đè nén bao năm qua, đến giờ phút này ta mới bộc phát thành tiếng gào thét.
“Ngươi sống trong thân phận tiểu thư Thẩm phủ vinh hoa phú quý, mà còn dám bất kính với trưởng bối sao?”
Bà ta giơ tay, một cái tát mạnh giáng xuống mặt ta.
“Nếu không nhờ cha ngươi giữ lại ngươi để lôi kéo Lục gia, ngươi tưởng mình có thể yên ổn ở đây đến bây giờ sao?”
Cái tát ấy đã khiến ta tỉnh ngộ, cũng làm tan biến nốt chút tình cảm cuối cùng mà ta dành cho gia đình này.
Ta rời khỏi Thẩm phủ, không ai níu giữ ta, chỉ có Xuân Hòa khóc đến khản giọng, nhưng nàng thuộc về Thẩm phủ, ta không thể mang nàng đi theo.
“Để ta đi tìm Nhị tiểu thư, nàng chắc chắn sẽ khuyên được lão gia và phu nhân.”
Nhưng Xuân Hòa còn chưa bước vào sân của Thẩm Nhược đã bị người của kế mẫu đuổi ra ngoài, còn bị đánh một trận.
Trước khi ta rời đi, kế mẫu cười lạnh, châm chọc:
“Với bộ dạng này, ngươi có thể làm gì? Ngay cả làm nha hoàn người ta cũng chẳng thèm nhận ngươi.”
Ta viết thư từ hôn, gửi đến Lục phủ, rồi rời khỏi kinh thành.
7
Ta mua một căn nhà nhỏ cũ nát ở vùng ngoại ô phía tây thành Cẩm Châu.
Rời khỏi Thẩm phủ, ta chỉ mang theo số bạc đã tích cóp từ việc làm thuê cho Tú Trân Các, sau khi mua căn nhà, tiền bạc cũng chẳng còn bao nhiêu.
Mới chuyển vào được không lâu, một nữ nhân trung niên ở viện bên cạnh đã niềm nở đến hỏi ta có cần giúp đỡ gì không.
Không còn đeo khăn che mặt, ta có chút e dè với người lạ, lạnh nhạt từ chối. Nhưng sắc mặt bà ta vẫn bình thản, không có ý định rời đi.
Có lẽ thấy ta thu dọn vụng về, bà ta tự nhiên cầm chổi giúp ta quét dọn.
Bà tự xưng mọi người thường gọi mình là Hứa mụ, đã góa phụ nhiều năm, người con trai duy nhất hiện đang ở biên cương, trong nhà chỉ còn lại một mình bà.
Dù mặc trên người bộ y phục vải thô cũ kỹ, nhưng bà giữ mình rất sạch sẽ, gọn gàng, giọng nói cũng không có chút nào bi thương.
Vừa quét dọn, bà vừa nói, lên kế hoạch giúp ta sắp xếp lại căn nhà nhỏ này.
“Hướng đông kia có mảnh đất trống, cô gieo ít hạt giống rau đi, đến mùa đông là vừa có mà ăn. Ta còn ít hạt, để ta mang cho cô.”
“Phía tây góc kia, đến mùa xuân cô đi chọn một cây đào mà trồng. Nơi đây nổi tiếng trồng đào, chỉ cần hai năm là đào chín, quả to ngọt lắm.”
“…”
Bà vừa nói vừa hào hứng, như thể ngay trước mắt đã là cảnh cây đào trĩu quả.
Thấy ta không nói nhiều, bà mới có chút ngại ngùng.
“Thanh Hà cô nương, ta thường hay lảm nhảm, cô đừng để bụng. Ở đây hàng xóm láng giềng đều quen biết nhau, sau này cô có gì cần giúp, cứ nói một tiếng.”
Ta nhanh chóng thích nghi với cuộc sống nơi đây.
Những người sống quanh khu vực này, phần lớn làm các công việc lặt vặt ở thành Cẩm Châu, cuộc sống tuy không giàu sang nhưng đều là người chất phác, hiền lành.
Không ai quan tâm đến dung mạo của ta, cũng chẳng ai hỏi về quá khứ của ta.
Từ khi ta giúp Hứa mụ viết thư cho đứa con trai đang ở Mạc Bắc, mọi người biết ta biết chữ, ánh mắt khi gọi ta là Thanh Hà cô nương cũng thêm vài phần tôn trọng.