4

Chiều hôm sau, tôi đến tòa nhà Lệ Viên từ sớm.

Đây là buổi gặp mặt của vài người bạn cấp ba của Hứa Hạnh Xuyên, tôi không thân thiết lắm với họ.

Hứa Hạnh Xuyên đến trễ, bên cạnh là Giang Lê với vẻ e ấp.

Cô ta có dáng người khá chuẩn, lưng thẳng tắp, tóc được búi lên, làm lộ ra chiếc cổ dài thon thả.

Trang điểm nhẹ nhàng kết hợp với chiếc sườn xám bằng gấm mây trên người, vừa bước vào sảnh khách sạn, cô ta đã thu hút mọi ánh nhìn.

Mấy người bạn đã đợi sẵn nhanh chóng chạy tới. Tôi cũng bước nhanh về phía họ.

Hứa Hạnh Xuyên đang chào hỏi mọi người, hoàn toàn không để ý đến tôi.

Tôi bất ngờ túm lấy Giang Lê, và ngay lập tức tát mạnh cô ta một cái.

“Ai cho phép cô mặc sườn xám của tôi? Cởi ra ngay lập tức!”

Tôi tự nhận mình không phải là người không kiềm chế được cảm xúc.

Nhưng bây giờ, bộ sườn xám trên người Giang Lê được may từ tấm vải mà bà ngoại quá cố để lại cho tôi.

Nếu không phải vì bạn thân tháng sau cưới và nhất quyết muốn tôi may sườn xám từ tấm vải này để mặc trong lễ cưới, tôi đã không nỡ động đến nó.

Vì bộ sườn xám này, tôi đã nhờ Hứa Hạnh Xuyên tìm thợ may thủ công giỏi nhất. Không ngờ rằng, Giang Lê lại có thể giành mặc nó trước tôi!

Nụ cười trên môi Giang Lê lập tức biến mất.

Cô ta che mặt, đầu rúc vào vai Hứa Hạnh Xuyên, khẽ cắn môi, khóc nức nở.

Hứa Hạnh Xuyên sững sờ nhìn tôi một lúc rồi mới lấy lại tinh thần.

Anh đẩy nhẹ Giang Lê, định bước tới nắm lấy tay tôi.

“Linh Ưu, nghe anh giải thích.”

Nhưng đằng sau, Giang Lê cứ lẽo đẽo bám theo, tay cô ta túm chặt vạt áo của anh. Hứa Hạnh Xuyên nhìn cô ta với ánh mắt bất lực.

Giang Lê bỏ tay ra khỏi mặt, dấu vết đỏ ửng in rõ trên má trắng mịn, nước mắt như những hạt ngọc lăn dài xuống. Cảnh tượng này khiến Hứa Hạnh Xuyên không nỡ trách móc cô ta bất cứ điều gì.

Anh quay lại giải thích với tôi:

“Linh Ưu, đừng hiểu lầm, đây là em gái anh…”

Tôi thất vọng nhìn thẳng vào mắt anh.

“Hứa Hạnh Xuyên, tôi không quan tâm cô ta là ai! Đó là quần áo của tôi, cởi ra ngay lập tức!”

Hứa Hạnh Xuyên nhíu mày:

“Giang Lê không có ý xấu đâu, cô ấy chỉ quá thích bộ sườn xám này, nên mới mượn mặc một lần. Về nhà cô ấy sẽ giặt sạch và trả lại cho em, được không?”

“Không được.”

Tôi siết chặt tay để kiềm chế sự run rẩy:

“Cởi ra ngay bây giờ cho tôi!”

“Hứa Hạnh Xuyên, anh nên biết ý nghĩa của bộ sườn xám này đối với tôi. Đàn ông có thể không đáng giá, cô ta có thể giành lấy, nhưng bộ sườn xám này… không được!”

Mặt Hứa Hạnh Xuyên tối sầm lại.

Giang Lê khóc nức nở, dựa vào người anh, giọng nói nhỏ nhẹ:

“Là chị dâu sao? Chị dâu, em xin lỗi, tất cả là lỗi của em. Nếu chị giận thì cứ trút lên em, đừng mắng anh ấy…”

Tôi lại tát thêm một cái nữa vào mặt cô ta:

“Được thôi, vậy tôi sẽ trút giận lên cô. Còn đứng đó làm gì, cởi ra ngay!”

Tôi dùng hết sức lực, khiến Giang Lê lảo đảo ngã vào lòng Hứa Hạnh Xuyên.

Hứa Hạnh Xuyên ân cần xoa mặt cô ta, ánh mắt đầy lo lắng.

“Linh Ưu! Ở nơi đông người thế này mà em bắt một cô gái cởi quần áo ngay, chẳng phải sẽ bị người ta nhìn thấy hết sao? Em không còn chút lòng thương nào à?”

Tôi nén sự run rẩy, cười lạnh.

“Nếu cô ta còn biết giữ thể diện, thì đã không mặc đồ của người khác rồi theo chồng của người khác ra chỗ đông người thế này! Là tôi không có lòng thương, hay là hai người không biết xấu hổ?”

Giang Lê vừa khóc vừa nói:

“Hai người đừng cãi nhau nữa, em sẽ cởi ngay đây.”

“Không được!”

Hứa Hạnh Xuyên kéo cô ta lại, giọng anh nhẹ nhàng:

“Đừng vội, để anh đặt phòng.”

Hai người tay trong tay đi đặt phòng, Hứa Hạnh Xuyên còn gọi cho trợ lý, bảo mang đến một bộ quần áo khác.

Mấy người bạn xung quanh đều sững sờ, ánh mắt họ nhìn tôi đầy thương hại.

Tôi đứng lặng lẽ phía sau họ, cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng như một chiếc lá rơi.

Nhìn theo bóng dáng Giang Lê rời đi, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy bất an.

Tôi vội vàng chạy đến, kéo Giang Lê lại. Hứa Hạnh Xuyên quay lại, vô cùng khó chịu, gạt tay tôi ra.

“Linh Ưu, em không thể chờ thêm chút nữa để cô ấy vào phòng thay đồ sao? Nhất định phải làm cô ấy bẽ mặt trước đám đông mới vừa lòng à?”

Tôi không trả lời anh mà chỉ nghiến răng kéo phần eo của bộ sườn xám.

“Cô đã sửa bộ sườn xám của tôi phải không?”

5

Tiếng khóc của Giang Lê đột ngột nghẹn lại.

Cô ta hốt hoảng nắm chặt phần vải ở eo.

Hứa Hạnh Xuyên đẩy Giang Lê ra xa một chút, ánh mắt nghi ngờ nhìn bộ đồ cô ta đang mặc.

“Giang Lê, em làm gì vậy? Không phải anh đã dặn em phải cẩn thận khi mặc rồi sao?! Tại sao em lại tự ý sửa đồ?”

Giang Lê bật khóc nức nở:

“Xin lỗi, em chỉ cảm thấy phần eo của bộ sườn xám này quá rộng, trông không đẹp, nên em đã nhờ thợ sửa qua đêm.”

“Em cũng là vì tốt cho chị dâu, em nghĩ chắc chắn chị ấy không béo đến mức đó, chắc là thợ đo sai kích cỡ thôi…”

Miệng thì nói lời xin lỗi, nhưng khuôn mặt yếu đuối của cô ta lại chứa đầy vẻ thách thức và đắc ý mà tôi có thể nhận ra.

Tôi thừa nhận, tôi đã bị cô ta làm cho tức giận.

Bộ sườn xám này là kiểu dáng tôi đã chọn kỹ lưỡng, không làm bó sát để trông sang trọng hơn. Tôi không muốn mặc vào đám cưới làm lu mờ cô dâu.

Kết quả, cô ta đã sửa nó thành một thứ chẳng ra gì.

Với những mũi kim đã sửa qua rồi thì không thể nào chỉnh lại như cũ được nữa.

Bộ đồ này coi như đã hỏng!

Tôi không còn giữ thể diện nữa, giơ tay lên và lao tới Giang Lê. Nhưng Hứa Hạnh Xuyên nhanh chóng ôm chặt lấy tôi, không cho tôi tiến thêm.

Cơn giận không có chỗ phát ra.

Tôi quay lại và tát mạnh vào mặt Hứa Hạnh Xuyên!

Tiếng “chát” vang lên trong sự im lặng bao trùm.

Gương mặt Hứa Hạnh Xuyên tái nhợt, xung quanh không một tiếng động.

Giang Lê khóc lóc, đau lòng lao tới:

“Chỉ là một bộ sườn xám thôi mà, bao nhiêu tiền em bồi thường cho chị, có cần phải đánh người không?”

Cô ta lấy điện thoại ra:

“Mười ngàn có đủ không, hai mươi ngàn có đủ không…”

Hứa Hạnh Xuyên đẩy nhẹ cô ta về phía cửa:

“Đủ rồi, Giang Lê! Bữa tiệc này hủy đi, em về trước đi!”

Giang Lê ngây người một lúc, lặng lẽ cúi đầu, nước mắt lăn dài, trông yếu đuối và đáng thương:

“Nhưng, anh không đưa em về sao?”

Hứa Hạnh Xuyên quay mặt đi, không nỡ nhìn cô ta:

“Anh phải về nhà, em tự gọi xe mà về.”

Mặt Giang Lê trắng bệch, cắn môi nhìn Hứa Hạnh Xuyên hồi lâu.

Cô ta muốn dùng vẻ đáng thương để khiến anh ta động lòng. Nhưng dù sao, Hứa Hạnh Xuyên cũng không thể bỏ rơi vợ mình trước mặt mọi người.

Cuối cùng, cô ta đờ đẫn bước ra khỏi khách sạn.

Tôi giận đến mức cả người mềm nhũn, bị Hứa Hạnh Xuyên bế lên xe đưa về nhà.