1

Hứa Hạnh Xuyên vừa từ Pháp trở về, lại đưa cho tôi một chiếc Hermès. Là phiên bản khóa kim cương Himalaya.

Mẫu túi này không có bán trong nước, không tính các chi phí phát sinh cũng đã hơn hai triệu, là mẫu mà các quý bà trong giới đều khao khát có được.

Nhưng tôi nhìn vào chỉ thấy chán ngán.

Tôi thẳng tay vứt miếng bánh mì mới cắn một miếng sang một bên.

Hứa Hạnh Xuyên nhíu mày:

“Lại không ăn tối à?”

“Ngày anh đi công tác, em không phải đã nói là muốn ăn bánh hạt dẻ sao? Bây giờ anh đưa em đi.”

“Không cần đâu.”

Tôi mỉm cười nhàn nhạt.

“Ngày đó là sinh nhật em, còn hôm nay thì không phải.”

Từ khi quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên anh ta vắng mặt trong ngày sinh nhật của tôi.

Có lẽ chính Hứa Hạnh Xuyên cũng không ngờ mình lại quên, anh ta ngạc nhiên trong vài giây.

“Xin lỗi, anh mải làm việc quá, đã để lỡ mất sinh nhật của em.”

Đã năm năm kết hôn, trong mắt mọi người, anh ta luôn là người chiều chuộng tôi. Ít nhất, mỗi khi làm sai, anh ta không bao giờ tiếc lời xin lỗi với tôi.

Vẻ hối lỗi trên mặt anh ta không giống như giả vờ:

“Em thích gì? Anh sẽ đưa em đi mua ngay.”

Vừa dứt lời thì điện thoại anh ta đổ chuông.

Anh ta bước xa vài bước để nghe máy. Đến khi quay lại thì vẻ áy náy trên mặt lại càng rõ hơn.

“Hợp đồng có chút vấn đề, bên A đang chờ, anh phải đi ngay.”

Tôi nhẹ nhàng kéo anh ta lại.

“Gặp khách hàng, ít ra cũng phải tắm rửa, thay quần áo cho lịch sự.”

Khi tiếng nước từ phòng tắm vang lên, tôi nhấc điện thoại của anh ta lên.

Lịch sử cuộc gọi gần đây là một số lạ.

Tôi mở WeChat lên, cũng không có gì đáng ngờ.

Tôi tiếp tục vào Weibo của anh ta thì thấy, người tương tác nhiều nhất gần đây là một cô gái trẻ, có khuôn mặt rất xinh xắn. Da trắng, thích mặc váy dài bằng vải cotton, xõa tóc dài mềm mượt.

Gần đây, cô gái này đăng toàn bộ hình ảnh về những chuyến đi chơi ở Pháp.

Hứa Hạnh Xuyên không lộ mặt, nhưng dấu vết của anh ta đều hiện diện trong từng bức ảnh.

Bài đăng mới nhất chụp chiếc túi mà anh ta vừa mua về, kèm dòng trạng thái:

“Cứu tôi với, tại sao mấy bà cô già lại thích những chiếc túi quê mùa thế này, thật là hết gu!”

Tôi ghi lại tài khoản của cô ta, xóa sạch lịch sử truy cập, rồi nhắn tin cho em họ của một người bạn.

Khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, tôi đặt lại điện thoại về chỗ cũ và lấy ra bộ quần áo mà Hứa Hạnh Xuyên định mặc.

2

Tôi đặt chiếc túi vào tủ trưng bày.

Mỗi lần Hứa Hạnh Xuyên dính vào tin đồn, anh ta lại tặng tôi một chiếc Hermès để xin lỗi.

Anh ta nói, dù anh với mấy cô gái kia chưa bao giờ thực sự đi quá giới hạn, nhưng chỉ cần làm tôi buồn thì đó chính là lỗi của anh.

Có lỗi thì phải có thái độ nhận lỗi. Và Hermès chính là thái độ của anh ta.

Đếm lại một lượt số túi trên kệ, đã có mười tám cái rồi.

Thì ra, trong suốt năm năm qua, Hứa Hạnh Xuyên đã xin lỗi tôi nhiều lần như vậy.

Đang mải suy nghĩ, thì tôi nhận được một video trên WeChat. Là em họ của bạn tôi quay lén gửi đến cho tôi.

Chiếc xe của Hứa Hạnh Xuyên đậu trước một khu chung cư cao cấp.

Khu chung cư này rất quen thuộc, tôi nghĩ một lát, chắc là một bất động sản bỏ không của nhà họ Hứa.

Chẳng mấy chốc, cô gái trên Weibo vui vẻ chạy về phía xe.

Cửa sổ xe của Hứa Hạnh Xuyên đang mở, cô ta chống hai tay lên cửa xe, cúi xuống hôn anh ta.

Một chiếc chân thon thả trắng trẻo nhẹ nhàng nhấc lên, váy của cô ta bị gió thổi tung phấp phới.

Nếu người ngồi trong xe không phải là Hứa Hạnh Xuyên, tôi đã thấy cảnh này rất đẹp.

Hôn một lúc, Hứa Hạnh Xuyên đưa ra từ cửa sổ một hộp giấy lớn.

“Tiệm vừa gọi báo là đồ xong rồi, anh đã tranh thủ đi lấy cho em thử trước.”

“Có phải em có thể mặc nó đi dự tiệc ngày mai không?”

Cô gái vui vẻ nhảy cẫng lên.

“Ừ.”

Tay của Hứa Hạnh Xuyên đưa ra từ cửa sổ, âu yếm xoa đầu cô ta.

“Em đã hứa chỉ mặc một lần thôi đấy, cẩn thận kẻo làm bẩn rồi Linh Ưu phát hiện ra.”

Tim tôi như thắt lại.

Gần đây tôi có đặt khá nhiều quần áo, nhưng không biết đó là cái nào.

Cô gái hơi thất vọng, lắc lư eo.

“Được rồi, được rồi, em biết rồi, em sẽ cẩn thận, thế được chưa?”

Cô ấy ôm hộp giấy rồi mở cửa sau xe.

“Hạnh Xuyên, em thay thử luôn cho anh xem nhé?”

Video dừng ở đó.

Tay tôi lạnh ngắt, run rẩy định nhắn tin cho em họ của bạn. Nhưng cậu ấy bất ngờ gọi video cho tôi.

Tôi nhấc máy.

Lúc này Camera hướng xuống đất, tiến dần về phía xe của Hứa Hạnh Xuyên.

Tôi biết, thằng nhóc này đã xuống xe rồi.

Nó không tiện quay trực tiếp, nên tôi không nhìn thấy hình ảnh, nhưng có thể nghe được âm thanh từ trong xe.

“Hạnh Xuyên, eo thì rộng mà ngực thì chật… Xem ra vợ anh dáng cũng bình thường thôi nhỉ…”

Cô gái nói với giọng nũng nịu.

Giọng của Hứa Hạnh Xuyên bỗng trầm xuống, có vẻ không vui.

“Giang Lê!”

Cô gái kia ngừng lại:

“Được rồi, em sai rồi, sau này nhất định sẽ gọi cô ấy là chị dâu, được chưa…”

Phần sau tôi không nghe rõ nữa.

Vì em họ của bạn tôi giả vờ là người qua đường nên không thể đứng lại lâu.

Nó nhanh chóng quay lại xe.

Tôi biết gương mặt mình lúc này trông chắc hẳn rất khó coi, nên liền cúp ngay cuộc gọi video.

Chờ một phút, tôi nhận được cuộc gọi.

“Chị Linh Ưu, xe của anh rể đi rồi, cô gái đó vẫn chưa xuống xe, có cần theo tiếp không?”

“Không cần theo nữa… Em có nhìn thấy cô ta mặc bộ đồ nào không?”

“Cửa sổ sau đóng kín, không nhìn rõ.”

Tôi đặt điện thoại xuống, toàn thân run rẩy.

Giang Lê.

Cái tên này là vùng cấm của Hứa Hạnh Xuyên.

Từ khi quen biết Hứa Hạnh Xuyên, tôi từng nghe nói, anh ta từng có một cô em gái nuôi tên là Giang Lê.

Cô bé được cha Hứa mang về khi cô mới mười sáu tuổi.

Mẹ Hứa từ đầu đã tỏ rõ sự chán ghét với Giang Lê, nhưng vì nể mặt chồng nên bà đành nhẫn nhịn.

Hai năm sau, cha Hứa bất ngờ qua đời.

Ngày tổ chức tang lễ, mẹ Hứa phát hiện Giang Lê đang khóc lóc nức nở trong vòng tay của Hứa Hạnh Xuyên.

Giang Lê chẳng ngần ngại bày tỏ tình cảm của mình với Hứa Hạnh Xuyên trước mặt mẹ anh.

Mẹ Hứa nổi trận lôi đình, gửi Giang Lê ra nước ngoài du học, và Hứa Hạnh Xuyên suy sụp trong một thời gian dài. Mãi đến khi gặp tôi, anh mới dần dần quên đi đoạn tình cảm đó.

Nhưng giờ nhìn lại, có vẻ như Hứa Hạnh Xuyên chỉ tạm dừng mối quan hệ ấy mà thôi. Giờ Giang Lê đã quay về, và mọi chuyện lại tiếp tục lăn bánh.

Tôi cầm lên chiếc túi và nhìn kỹ mà cảm thán không thôi. Đúng là, chỉ có Giang Lê mới xứng với mức giá này.

Khi Hứa Hạnh Xuyên trở về, tôi giả vờ như đã ngủ say.

Anh uống khá nhiều rượu và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngáy khò khò.

Tôi lại mở điện thoại của anh ra.

Chắc là anh nghĩ tôi đã ngủ, nên trước khi về nhà, anh không xoá tin nhắn trên WeChat.

Hứa Hạnh Xuyên nhắn với Giang Lê rằng anh có uống hơi quá chén.

Giang Lê:

“Phải làm anh say mới được, để chị ấy không làm phiền anh nữa.”

Hứa Hạnh Xuyên:

“Cô ấy đâu có lớn miệng như em.”

“Ngủ sớm đi, mai anh đưa em đến tòa nhà Lệ Viên, nhớ ăn mặc cho đẹp vào.”

Tôi cảm thấy ớn lạnh.

Bữa tiệc ở tòa nhà Lệ Viên, Hứa Hạnh Xuyên từng nói sẽ đưa tôi đi cùng. Nhưng tuần trước, trước khi đi Pháp, anh đột nhiên bảo rằng tiệc đã bị hủy.

Hóa ra, bữa tiệc vẫn diễn ra bình thường. Chỉ là, anh đã hủy vị trí của tôi bên cạnh anh.