“Mẹ, mẹ về đi.” Tôi nói, giọng mệt mỏi.

“Giữa chúng ta không còn gì để nói nữa.”

Mẹ chồng vẫn chưa chịu rời:

“Cát Dao, đừng ly hôn, được không? Vì Tiểu Bắc mà nghĩ lại đi…”

Tôi cắt ngang lời bà:

“Đừng lấy con tôi ra làm lý do. Mẹ thật sự quan tâm đến Tiểu Bắc sao? Hay chỉ xem nó là cái cớ để giữ chân tôi?”

“Mẹ tất nhiên quan tâm, nó là cháu ruột của mẹ mà!”

Tôi cười lạnh: “Vậy sao? Thế sao quần áo nó mặc lúc nào cũng kém xa Tiểu Bảo?”

“Sao khi nó ốm, mẹ nói ‘uống nhiều nước là khỏi’, còn Tiểu Bảo chỉ hơi sổ mũi, mẹ lại vội đưa đi bệnh viện tốt nhất?”

“Sao khi nó muốn học thêm, mẹ bảo ‘đắt quá’, còn Tiểu Bảo thì được học ở trung tâm danh tiếng nhất thành phố?”

Mẹ chồng cứng họng.

Một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Đó là… hoàn cảnh khác nhau…”

“Phải, đúng là khác.” Tôi mỉa mai.

“Khác ở chỗ ba mẹ nó đã đưa hết tiền cho mẹ, còn mẹ thì dùng số tiền đó để nuông chiều đứa cháu khác.”

Bà không nói nổi thêm lời nào, mặt trắng bệch rồi lại đỏ gay.

Đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên.

Tôi đi mở cửa, thì ra là cô giáo chủ nhiệm của Tiểu Bắc.

“Chị Kỷ, chào chị, tôi là giáo viên của Tiểu Bắc. Đây là thông báo học phí học kỳ tới, tổng cộng 6.500 tệ.”

Tôi nhận tờ thông báo, mỉm cười nói:

“Cảm ơn cô, nhưng cô nên đưa cho bà nội nó.”

Tôi chỉ vào mẹ chồng đang đứng trong phòng:

“Tiền trong nhà đều do bà ấy quản.”

Cô giáo thoáng sững người, nhưng vẫn bước vào, lễ phép giải thích lại mức học phí.

Mẹ chồng nhìn tôi, ánh mắt khó xử, cuối cùng chỉ có thể gượng nói:

“Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ lo.”

Sau khi tiễn cô giáo ra cửa, căn phòng trở lại yên tĩnh.

Tôi nhìn mẹ chồng, ánh mắt đã chẳng còn oán hận, chỉ còn sự tuyệt vọng lạnh lẽo.

Chương 10

Sắc mặt mẹ chồng ngày càng khó coi:

“Cát Dao, con cố tình khiến mẹ mất mặt.”

Tôi nhún vai:

“Con chỉ nói sự thật thôi. Không phải mẹ quản lý tiền của vợ chồng con sao? Vậy lẽ ra mẹ nên là người chi trả học phí cho cháu.”

Bà hít sâu một hơi:

“Được, mẹ nhận sai. Từ nay mẹ sẽ đối xử với Tiểu Bắc tốt hơn, sẽ công bằng với cả hai bên. Nhưng… con đừng ly hôn được không?”

Tôi lắc đầu:

“Đã muộn rồi. Có những tổn thương, một khi đã gây ra thì không thể cứu vãn.”

“Con đã nhìn thấu bản chất của gia đình này, sẽ không ở lại để tiếp tục tự chuốc lấy nhục nữa.”

Sắc mặt mẹ chồng đột nhiên đổi hẳn:

“Cát Dao, con đừng quá đáng! Nếu con nhất quyết ly hôn, thì đừng trách mẹ trở mặt!”

Tôi cười nhạt: “Mẹ định làm gì?”

“Mẹ nói cho con biết, Tiểu Bắc là cháu đích tôn nhà họ Lý. Nếu con ly hôn, đừng mong mang nó đi!”

Tôi bình tĩnh nhìn bà: “Vốn dĩ, con cũng không định mang nó đi.”

Bà sửng sốt: “Cái gì?”

“Con từ bỏ quyền nuôi dưỡng.” Tôi nhìn thẳng vào mắt bà.

“Không phải vì con không yêu con trai mình, mà là vì con không muốn nó bị tổn thương bởi những cuộc đấu đá giữa người lớn.”

“Thà con rời đi, để nó có một khởi đầu mới, còn hơn là để nó lớn lên trong sự thiên vị của gia đình này.”

Bà chấn động nhìn tôi: “Con… con thật sự quyết định rồi?”

Tôi gật đầu: “Con đã quyết.”

Mẹ chồng im lặng thật lâu.

Cuối cùng thở dài: “Cát Dao, con thay đổi rồi.”

“Vâng, con thay đổi rồi.” Tôi cười khẽ.

“Vì con cuối cùng cũng hiểu, có những người cả đời sẽ không thật lòng đối xử tốt với con, cho dù con có hy sinh bao nhiêu.”

“Nếu đã vậy, sao con phải tiếp tục chịu đựng?”

Bà nhìn tôi, trong mắt lộ vẻ phức tạp.

Một lúc sau mới nói:

“Nếu… nếu con thật sự ly hôn, thì đừng bao giờ quay lại.”

Tôi gật đầu: “Yên tâm, con sẽ không.”

“Con sẽ rời khỏi thành phố này, đến nơi mà các người mãi mãi không tìm thấy.”

“Bắt đầu lại cuộc đời con.”

Bà không nói gì nữa.

Cầm lấy túi xách, bước ra cửa.

Khi đến ngưỡng cửa, bà quay đầu lại nhìn tôi một cái:

“Cát Dao, mẹ hy vọng con sẽ không hối hận.”

Tôi nhàn nhạt cười:

“Điều duy nhất con hối hận, là đã không sớm đưa ra quyết định này.”

Thủ tục ly hôn diễn ra nhanh hơn tôi tưởng.

Sau một tuần giằng co, Lý Thính Bạch cuối cùng cũng ký vào đơn ly hôn.

Chúng tôi gặp nhau trước cổng cục dân chính.

Anh ấy trông tiều tụy thấy rõ, mắt thâm quầng, râu ria mọc lởm chởm.

“Cát Dao, em thật sự không thể suy nghĩ lại sao?” – anh ấy khẩn cầu lần cuối.

Tôi lắc đầu:

“Quyết định đã đưa ra rồi, Lý Thính Bạch. Đây là điều tốt cho cả hai chúng ta.”

“Nhưng còn Tiểu Bắc thì sao? Thằng bé mới có bốn tuổi, nó cần mẹ…”